BẢN TÌNH CA NHỎ - Trang 338

“Bố anh là một người làm công ăn lương đàng hoàng, mẹ anh cũng vậy,

chị anh thì không cần phải nói, chị ấy rất giỏi, làm cái gì cũng có người đón
đưa ở phía trước. Đối với họ, việc anh từ chức xong không tìm việc làm,
suốt ngày.. dùng lời của họ nói là suốt ngày chơi bời lêu lổng, nên không
được. Lần này tuy bị gọi về, nhưng quan hệ vẫn rất căng thẳng.”

Ngón tay Tô Tần vô thức nắm lại cùng một chỗ, “Thật ra tôi cũng hiểu..

anh nên tìm một công việc, như vậy.. sẽ không gặp chuyện này.”

Nghiêm Qua không nói gì, Tô Tần có chút luống cuống, cách một chút

lại nói: “Cái kia, bố mẹ anh lo lắng cho anh, là bình thường.”

Nghiêm Qua ừ một tiếng, đột nhiên nói: “Có phải anh rất vô dụng

không?”

Tô Tần vô thức phản bác: “Dĩ nhiên không phải, cái gì anh cũng biết. Tôi

thấy rất lợi hại.”

Từ một góc độ nào đó mà nói, Nghiêm Qua là một người rất thực tế, anh

biết rõ bản chất của xã hội hiện tại.

Nghiêm Qua nói: “Cái gì anh cũng muốn làm, mặc kệ có kiếm được tiền

hay không, có lẽ đến tầm tuổi này mà còn giữ ý nghĩ này là ấu trĩ, nhưng
mà anh chỉ muốn biết, mình thực sự muốn cái gì.”

Tô Tần ngẩn người nhìn anh, “Vậy anh biết chưa?”

“Không biết.” Nghiêm Qua tự giễu, thanh âm có vẻ uể oải, “Làm cái này

hay làm cái kia, anh rất mờ mịt. Vì sao thế giới này lại vội vã như vậy? Vì
sao mỗi người lại tự khiến mình mệt mỏi như vậy? Vì sao cứ phải cố làm
những công việc mà bản thân thấy vô nghĩa? Vì sao không muốn làm lại tự
ép buộc bản thân?” Tô Tần không trả lời được, những vấn đề này quả thật
quá đỗi xa vời với cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.