BẢN TÌNH CA NHỎ - Trang 347

Lại nói, sau lần cùng Nghiêm Qua kia, thật lâu rồi cậu không…. ngay cả

tự mình giải quyết cũng không có…….

Không xong rồi.. cậu phát hiện mình có phản ứng.

Chết tiệt… Tô Tần vùi mặt vào gối, ảo não đập đầu một cái.

Qua một lúc lâu, cửa phòng toilet được mở ra. Viên Kiệt đi ra đầu tiên,

vừa lau tóc vừa ngâm nga vài giai điệu.

Trong cửa vẫn còn tiếng nước rào rào, qua một lúc Trần Minh mới đi ra.

Gương mặt mới tắm phớt hồng, thay một bộ quần áo, sau đó ngồi dưới bàn
đọc sách uống nước.

Hai người nhẹ giọng nói chuyện phiếm, tựa như chưa xảy ra cái gì. Tô

Tần hỗn loạn một lúc thì cơn buồn ngủ kéo về, đang định ngủ thêm chút
nữa, chuông di động đột ngột vang lên.

Thanh âm nổ tung bên tai, khiến Tô Tần sợ đến nỗi bật dậy.

Viên Kiệt ngẩng đầu nhìn cậu, cười nói: “Không đến mức bị chuông điện

thoại của chính mình dọa sợ như thế chứ!”

Tô Tần ngẩn người, lập tức làm bộ dạng mới tỉnh dậy, nói: “Đang ngủ

ngon…”

Cậu vừa nói vừa cúi đầu cầm điện thoại lên, là Nghiêm Qua gọi tới.

“Alo?”

“Sao còn chưa về?” Giọng Nghiêm Qua không có chút trách cứ, thậm

chí còn mang theo cưng chiều.

Lòng Tô Tần dần an ổn, đáp: “Buổi tối có hoạt động, xong thì sẽ về.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.