BẢN TÌNH CA NHỎ - Trang 362

Tô Tần bị mắng nửa ngày, cuối cùng nói: “Ai nói là tôi vì anh ta mà

buông..”

“Em còn dám nói không phải? Em còn dám nói là không phải?!”

Nghiêm Qua không đợi cậu nói xong đã gầm lên.

Tô Tần yên lặng, nửa ngày cũng không hé răng.

Nghiêm Qua giận quá mức, cuối cùng buông Tô Tần ra, đi tới đi lui

trong phòng, bởi vì không nhìn thấy gì, không cẩn thận bị đụng phải bàn
trà. Meo Meo ở trên ghế bị dọa sợ, kêu ‘meo’ một tiếng rồi chạy đi.

Tô Tần nghe thấy tiếng động trong phòng, đột nhiên cảm thấy lòng mình

bình thản, những tâm tình cuộn sóng ngày trước đều không thấy, mà thay
vào đó là cảm động tràn đầy. Nghiêm Qua vì mình mà tức giận, phát hiện
này lại khiến lòng cậu sinh ra niềm vui sướng nhàn nhạt.

Đêm tối tựa như mang đến sự bảo vệ, bởi vì không nhìn thấy gì, nên suy

nghĩ trong lòng cũng dễ dàng tuôn trào.

Tô Tần sờ tới ghế sô pha rồi ngồi xuống, cởi giầy, theo thói quen nâng

chân lên.

“NhàThường Dịch làm bất động sản.” Cậu nói.

Nghiêm Qua đứng tại chỗ, không nói chuyện, Tô Tần biết anh đang nhìn

về phía mình.

“Anh ấy vẫn muốn mở một bệnh viện tư nhân, hoặc là đầu tư vào một

bệnh viện, anh ấy cảm thấy rất hứng thú với y học. Khi đó chúng tôi có nói,
tôi học y, anh ấy mở bệnh viện, sau đó tôi làm bác sĩ của anh ấy.”

Nghiêm Qua nghe cậu nhạt giọng kể chuyện cũ, tâm tình đố kị dần bao

phủ đỉnh đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.