Hai chân thon dài, eo hẹp, tóc đen gọn gàng, gương mặt thập phần nhu
hòa, nhìn qua giống một cậu trai.
Ngoại hình như vậy, lại có cảm giác tương đồng như Triệu Thần. Khó
trách lúc Tô Tần ở chung với Triệu Thần có chút kỳ quái, tốt mà như không
tốt, tuy không tốt, nhưng lại cũng không có cảm giác xa lạ.
Nghiêm Qua có cảm giác mình đã hiểu chút gì đó, anh nhả một hơi khói,
phía sau cũng có một đồng nghiệp đang hút thuốc, thấy anh thì ngạc nhiên
hỏi: “Không phải có người tìm hay sao?”
Nghiêm Qua nhếch khóe môi, “Để tên ấy chờ thêm một chút đi.”
“Hả?”
Nghiêm Qua không nói thêm nữa, thong thả hút thuốc, đến khi hút hết
một điếu, lại đợi thêm mười phút nữa mới ra thang máy đi xuống.
Người đàn ông đứng chờ ở ven đường không có chút hờn giận, thậm chí
vẫn mỉm cười ấm áp. Ánh dương chiếu qua các kẽ lá rọi bóng trên đỉnh
đầu, anh ta cúi đầu nhìn điện thoại, sườn mặt tựa như một bức tranh hoàn
mỹ, rất nhiều cô gái đi qua không tự chủ mà ngoái lại nhìn.
Nghiêm Qua đút hai tay vào túi quần, anh cũng mặc tây trang, nhưng liếc
mắt là có thể thấy được loại này giá rẻ. Tuy vậy khí khái của anh rất mạnh
mẽ, dẫu là tây trang rẻ tiền, nhưng lại làm nền cho khí chất tiêu sái không
kiềm chế được.
Khí chất hai người nhìn qua tuyệt nhiên tương phản, Thường Dịch ngẩng
đầu, không nói chuyện, chỉ bình tĩnh nhìn Nghiêm Qua một hồi.
“Xin chào.” Anh ta vươn tay ra, lịch sự nói: “Tôi là Thường Dịch.”