BẢN TÌNH CA NHỎ - Trang 446

Tô Tần không ngờ mình nói đúng rồi, cậu nhớ tới Trần Minh, nhớ tới

Viên Kiệt, lại nhớ tới Hoàng Hưng và Chu Võ.

Trên đời này khó nhất là nắm chặt tình cảm, dù là được chấp thuận, có

chút cảm tình mới không có cách nào, bởi vì bạn không thể nghĩ ra biện
pháp.

Nguyện ý trầm luân, bởi vì không muốn đấu tranh.

Trên đời này có bao nhiêu người bị cảm tình làm tổn thương, chỉ là một

người muốn đánh một người muốn bị đánh, nếu bạn thẳng thắn xoay người
đi, chẳng có thứ tình cảm nào có thể bủa vây lấy bạn.

Giả mà có một cái lồng giam, e là nó mượn tên tình cảm.

Đột nhiên Tô Tần cảm thấy suy nghĩ trống trải không gì sánh bằng, tựa

như mình đã minh bạch rất nhiều chuyện.

“Tôi muốn chuyển ngành.” Tô Tần nói: “Học viện y.”

Thường Dịch sửng sốt, lập tức vui vẻ nói: “Em thông suốt rồi?”

“Đã nghĩ thông suốt.” Tô Tần nở nụ cười nhàn nhạt, nụ cười của nắng,

khiến Thường Dịch ngây ra.

“Từ nay về sau, tôi không còn quan hệ gì với anh nữa.”

Nói rồi Tô Tần cởi dây an toàn, mở cửa xe ra.

Bãi đỗ xe, gió lạnh mang theo vị xi măng thổi tới, đột nhiên Tô Tần cảm

thấy đã được giải thoát rồi.

Thường Dịch mở cửa đuổi theo, “Tô Tần!”

Tô Tần đứng lại, không quay đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.