BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 125

CHƯƠNG 16: BĂM ỚT CAY.

Edit: Bạch Lan Tửu
Ban đêm mưa to gió lớn, vừa có sét đánh vừa có chớp lóe, cửa sổ kính
bị thổi đến mức đập ầm ầm. Sáng sớm ngày hôm sau, mưa đã nhỏ đi
nhiều, nhưng vẫn còn còn rả rích rơi, không có dấu hiệu sắp ngừng,
dùng lời của người già ở đây để nói thì chính là "Ông trời bị chọc
thủng bồn nước rồi."
Xuống giường, thay quần áo, Hạ Ngữ Băng đem cửa sổ kính đẩy ra
một khe hở nhỏ như sợi chỉ, nhìn ra hướng hậu viện. Đêm qua mưa to
gió lớn như vậy, không biết con chồn kia thế nào rồi.
Nhưng vừa đẩy cửa sổ ra nhìn thì cô lập tức ngây ngẩn cả người.
Trong một góc của vườn rau, cỏ cây hỗn độn, cây bìm bìm đã bò khắp
bờ tường đều bị đứt, đất trên sườn núi đều bị nước mưa rửa trôi, đè lên
làm phá hủy một mảnh ớt đỏ.
Nhìn thấy vườn rau mà phải tốn biết bao tâm huyết mới xử lý chu toàn
bị mưa gió tàn phá thành một mảnh hỗn độn như vậy, Hạ Ngữ Băng
vô cùng đau lòng, vội vàng đi giày vào rồi chạy xuống lầu, hô: "Anh
ơi!"
Lâm Kiến Thâm đang khoác áo tơi[ơ1], đội nón rơm, đứng trong vườn
hoa chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ, nghe vậy thì từ trong màn mưa mà ngẩng
đầu lên, hỏi: "Chuyện gì?" Đêm qua anh đã đưa một ít hoa lan và hoa
nhài mảnh mai yếu đuối vào trong phòng để tránh mưa, vì sợ số còn
lại sẽ bị mưa gió làm chết, anh đã dùng dây lụa mềm cột thân cây vào
cành trúc để cố định, lại chùm thêm nilon.
[1]

笠 (áo tơi): xuất xứ từ Nhật bản, được làm bằng rơm, thương dùng

để mặc che mưa, có hai loại là cả người hoạc chỉ thân dưới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.