BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 123

trên mặt đất, đi tới góc chết của hàng rào tre.
Con chồn nghe thấy tiếng bước chân, vô vọng rút vào trong góc, bộ
lông vàng ướt đẫm ép sát vào thân thể, thân thể mảnh khảnh của nó
như một lớp nước mỏng, vô cùng chật vật đáng thương.
Nó ngẩng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt xanh lóe ánh nước, thoạt nhìn như
là đang cầu xin.
"Bạn đừng sợ, tôi sẽ không làm bạn bị thương." Hạ Ngữ Băng nhẹ
nhàng ngồi xổm xuống, cẩn thận đặt mâm thịt lên mặt đất, đẩy đẩy tới
trước mặt con chồn: "Ăn đi."
Hai bên ria mép của nó run lên, hình như là đang xác định tính chân
thật trong lời nói của cô.
Hạ Ngữ Băng cười cười, nhẹ nhàng chuyển cây dù qua một bên, che
mưa gió cho vị khách không mời đang run sợ này, bản thân thì dầm
mưa chạy tới dưới giàn dây leo, trên giày dính đầy bùn đất. Tóc cô đã
ướt hết, nhưng đôi mắt lại rất sáng, cô giậm giậm chân chân: "Ôi, đôi
giày của tôi!"
Lâm Kiến Thâm thấy vậy lấy cái nón trên đầu mình xuống đội cho cô,
giọng nói mang theo trách móc: "Có lòng tốt nhỉ, mắc mưa lát nữa lại
bị cảm."
“Có liên quan gì đâu? Dù sao chúng ta cũng không ăn hết.” Hạ Ngữ
Băng thờ ơ cười: “Hơn nữa, không phải anh nói nó lớn như vậy thì có
linh khí sao? Coi như là làm việc thiện tích đức đi."
Ánh mắt Lâm Kiến Thâm dao động.
Im lặng một lát, anh nói: "Rất nhiều người nhìn thấy bọn chúng, suy
nghĩ đầu tiên chính là bắt chúng bán giá cao, hoặc là lột da róc xương,
biến nó thành món ngon dân dã."
Hạ Ngữ Băng cởi xăng-đan dính bùn đất xách trong tay, lộ ra một đôi
bàn chân tinh xảo trắng nõn, cô nói: "Em cũng không thiếu tiền."
"Loài người có nhiều ham muốn, không phải có tiền là có thể lấp đầy
được. Hạ Ngữ Băng, em tin trên đời này có thần linh không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.