BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 122

Lân Kiến Thâm nghe được nhìn ra, chỉ thấy dưới cơn mưa trong đêm,
Hạ Ngữ Băng che cây dù hỏng liên tiếp lui mấy bước, chỉ vào một đôi
lửa màu xanh lá run run hỏi: "Đây, đây là cái quỷ gì vậy?!"
Không, không phải ma trơi, đến gần mới biết là đôi mắt nhỏ màu xanh
lá cây.
Đó là một con có thân dài, tai tròn, lông màu vàng, lớn hơn mèo
nhưng nhỏ hơn chó, đang ghé vào cái bàn bừa bộn cố gắng tìm thịt ăn.
Lâm Kiến Thâm vừa xuất hiện thì nó giống như là gặp thứ gì đó rất
đáng sợ, lông vàng toàn thân dựng lên, đôi mắt màu xanh run rẩy
trong đêm đen.
Sau đó, cái đuôi con vật này vểnh lên, phun ra một mùi buồn nôn vô
cùng khó chịu.
Lâm Kiến Thâm vội vàng đội cái nói tơi lên rồi nhảy vào màn mưa,
anh vươn tay kéo Hạ Ngữ Băng lùi về sau hai bước, trầm giọng nói:
"Bịt mũi và miệng lại, nín thở."
Hạ Ngữ Băng làm theo, có mùi thối gay mũi, khó mà hít thở nổi, chân
mày cô nhíu lại thành một đường thẳng, từ từ hỏi: "Rốt cuộc đây là
con gì?"
“Hoàng Đại Tiên, thường gọi là chồn.” Lâm Kiến Thâm phất phất tay,
mùi khó ngửi trong không khí tiêu tán đi không ít.
Hạ Ngữ Băng hơi kinh ngạc: “Thì ra đây là chồn? To quá!”
"Thường những con có thể lớn như vậy, hoặc ít hoặc nhiều đều có chút
linh khí." Lâm Kiến Thâm nói: "Cho nó đi đi, hẳn là nó sẽ không dám
đến ăn vụng nữa."
Tận dụng lúc này, con vật kia quay đầu chui vào vườn rau, có lẽ do sợ
quá mà không nhìn đường, vậy mà nó lại lao vào góc chết của hàng
rào tre, mãi không thể thoát ra được, sợ tới mức ngu ngốc đứng dưới
mấy ngọn cỏ, run bần bật.
“Chờ một chút.” Hạ Ngữ Băng dọn đống thịt ăn dư trên bàn ăn vào
một cái mâm, sau đó cầm ô cẩn thận băng qua đám rau dưa và dây leo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.