BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 187

CHƯƠNG 26: HIỆN NGUYÊN HÌNH,

CÓ YÊU QUÁI! YÊU QUÁI...

"Anh!" Hạ Ngữ Băng vui mừng quá đỗi. Thậm chí cô không còn kịp
suy nghĩ tại sao Lâm Kiến Thâm lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, cô
lập tức cầu cứu nắm lấy cổ tay anh.
"Sương trắng kia... Rốt cuộc là cái cái quỷ gì!"
Thân thể Lâm Kiến Thâm cứng đờ, thật lâu sau mới chậm rãi giơ tay
lên, tựa hồ muốn ôm cơ thể hơi run lên của cô. Nhưng mà tay mới giơ
lên một nửa, lại đổi thành nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cô, dùng giọng
nói dịu dàng hiếm có: "Không sao, chỉ là sương núi mà thôi."
Hạ Ngữ Băng nấc lên, ngước đôi mắt phiếm hồng lên nói: "Đừng gạt
em, hoàng hôn làm sao có sương mù bay, hơn nữa sương này nói đến
là đến nói tán liền tán, cũng thật là quỷ dị ah!"
Lâm Kiến Thâm không nói chuyện. Không bao lâu, trong núi sâu một
đám chim không biết tên giật mình bay lên, kế tiếp là lá cây lay động,
có một tiếng sói hùng hậu trầm thấp truyền đến. Tiếng sói tru kia kéo
dài mạnh mẽ, như là thị uy, hoặc như là đang tuyên cáo cái gì, làn
sương mù quỷ dị quanh quẩn trong núi hoàn toàn tiêu tán.
Đôi mắt Hạ Ngữ Băng trợn tròn, giọng nói run rẩy: "Anh à, anh có
nghe không? Có sói đó!"
Mắt Lâm Kiến Thâm chợt tối đi, ‘xé’ Hạ Ngữ Băng đang bám dính
trên người mình như thuốc dán xuống, nhỏ giọng nói: "Em nghe lầm
rồi."
"Làm sao có thể nghe lầm được!" Hạ Ngữ Băng nhớ ba từng nói,
trong núi này trước kia từng có sói thường lui tới, lại càng lo lắng hơn.
Cô nghiêng tai lắng nghe một hồi, không có kết quả, lại đi hỏi Phí
Hiên: "Tiểu Hiên, vừa nãy em có nghe được tiếng sói tru không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.