BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 185

màu trắng há to miệng, vươn thẳng đến chỗ Hạ Ngữ Băng và Phí
Hiên!
Mèo già meo meo, cả người không ngừng run rẩy, hiển nhiên là vô
cùng sợ sương mù không rõ lai lịch này.
Hạ Ngữ Băng lui về phía sau một bước, lẩm bẩm nói: "Chuyện gì xảy
ra? Vì sao... Sương mù lại xuất hiện lúc hoàng hôn lúc?"
Thậm chí cô còn ngửi được mùi ẩm ướt âm lãnh trong sương mù, rất
nhanh, sương mù không rõ này đã cắn nuốt núi rừng, cắn nuốt dòng
suối, cắn nuốt cầu đá, bao phủ tất cả bên trong màu trắng tĩnh mịch.
Nhưng vào lúc này, bầu trời mùa hạ lại xuất hiện mưa mặt trời. Lạnh
lẽo từ lòng bàn chân truyền lên, Hạ Ngữ Băng thậm chí cảm giác có
hai ánh mặt quỷ mị từ một nơi bí mật gần đó nhìn mình chằm chằm,
một nỗi hoảng sợ không thể giải thích được lan đến tim cô, trong lúc
hoảng hốt, dường như cô lại nghe thấy giọng nam quen thuộc nam kia
vang lên:
"Cô ta ra ngoài, chạy mau -- "
Giọng nói kia thúc giục cô, Hạ Ngữ Băng không còn kịp suy nghĩ
khủng hoảng trong lòng từ đâu mà đến, cô nắm lấy cổ tay Phí Hiên,
tiếng nói dồn dập phát ra từ cổ họng: "Mau rời khỏi chỗ này!"
Trong lúc hốt hoảng va phải giá vẽ, thuốc màu và bút vẽ rơi đầy đất,
cô không hề nhặt lên, chỉ kéo Phí Hiên liều mạng chạy lên cầu đá. Rất
nhanh, Phí Hiên cũng thấy sương mù quỷ dị kia tựa hồ có bất thường,
cậu nắm ngược lại tay Hạ Ngữ Băng, ý bảo cô chạy theo mình.
Hạ Ngữ Băng thở hổn hển quay đầu lại nhìn, sương triều màu trắng
kia nhanh chóng lan rộng, dâng khắp bốn phương tám hướng, lấy tốc
độ cực nhanh đuổi theo cô. Trong sương mù mưa bụi, thi thoảng
truyền đến tiếng vỡ răng rắc, như là tiếng cự thú đạp gãy cành cây
vậy!
Hạ Ngữ Băng chợt nhớ tới giấc mơ vừa rồi, thanh niên cầm cây dù
đen trong mơ nhắc nhở cô từng chữ từng câu nhắc: "Mặt trời mưa,
sương triều sinh, hồ tiên hiện."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.