BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 184

Phí Hiên gật đầu, lấy bức tranh màu nước vừa vẽ xong xuống để cô
nhận xét.
"Em cảm nhận màu sắc rất tốt, dãy núi và lá cây dưới ánh mặt trời vẽ
tốt, thế nhưng nước suối vô cùng nhạt nhẽo, em xem ở đây," Cô chỉ
chỉ về nơi nào đó, đề nghị: "Thêm chút màu ấm sẽ làm ánh nước đẹp
hơn."
Phí Hiên cầm điện thoại nhất nhất ghi nhớ.
Ngay lúc này, mèo gia đang nhàn nhã dạo chơi chợt dựng lỗ tai lên,
ánh mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm chỗ sâu trong rừng rậm, trong
cổ họng phát ra tiếng gầm nhỏ.
Hạ Ngữ Băng đang tập trung hướng dẫn Phí Hiên sửa bản vẽ, hoàn
toàn không phát hiện sự khác thường của nó. Mèo già dùng vuốt gãi
gãi giày của Hạ Ngữ Băng, lại bị cô đẩy ra, nhỏ giọng chặn lại: "Đừng
làm rộn, Sơ Hạ."
Ở sau lưng nàng, sương mù màu trắng từ sâu trong rừng rậm tuôn ra
hết lượt này đến lượt khác, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng
đậm, ngay sau đó mèo già càng luống cuống, meo một tiếng nhảy lên
giá vẽ, làm thuốc màu chưa khô trong tay Phí Hiên lật úp trên mặt đất,
giấy chắn ngang cũng bị xé rách, phát ra tiếng xé rách chói tai.
"Sơ Hạ!" Hạ Ngữ Băng kinh hãi ôm lấy mèo già.
Cô kéo tai nó dựng thẳng lên, vừa muốn quở trách lại phát hiện con
mèo này rất bất thường -- da lông toàn thân chợt nổi lên, mắt mèo co
lại, nhe hàm răng trắng, nhìn chằm chằm chỗ sâu trong rừng rậm
không nháy, giống như trong đó ẩn núp vật gì đáng sợ.
Hạ Ngữ Băng nhìn theo tầm mắt nó, trong mắt hiện lên kinh ngạc.
Sương... Thật là nhiều sương!
Sương mù kia đầu tiên là khói nhạt thông thường, từ chỗ sâu trong
rừng thăm dò tràn ra, tiếp theo càng ngày càng đậm, càng ngày càng
nhiều, hết lượt này đến lượt khác, cắn nuốt rừng rậm, từng bước xâm
chiếm cây cỏ, như sóng lớn cuồn cuộn mà đến, lại như con thú lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.