BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 188

Phí Hiên đang ngây người nhìn sau vào rừng, mãi đến khi Hạ Ngữ
Băng vỗ vỗ bờ vai của cậu, cậu mới bừng tỉnh hoàn hồn, lắc đầu, biểu
hiện mình cũng không nghe được tiếng sói tru.
Hạ Ngữ Băng hoài nghi với chính mình: Chẳng lẽ là nghe nhầm thật
sao?
Mới vừa thở phào nhẹ nhõm, con đường trong rừng chợt truyền đến
tiếng huyên náo lộn xộn-- là tiếng bước chân nhỏ vụn, hơn nữa rất gấp
rút.
Lòng Hạ Ngữ Băng mới buông lỏng lại lơ lửng giữa không trung,
không nhịn được liếc nhìn Lâm Kiến Thâm, nghiễm nhiên xem anh trở
thành thuốc trợ tim của mình.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, Hạ Ngữ
Băng cảm giác mình không kiên trì nổi, nhỏ giọng đề nghị: "Chúng ta
trở về đi, ở đây quá dọa người rồi !"
Vẻ mặt Lâm Kiến Thâm không hề thay đổi, chỉ giữ Hạ Ngữ Băng lại,
kéo cô đến phía sau mình: "Không sao đâu, đừng sợ."
Rầm --
Có tiếng nhốn nháo trong lùm cây, tiếp theo, một thân ảnh cao lớn từ
trong bụi cây rậm rạp nhảy ra, vững vàng đứng trên lối đi, dưới ánh
nắng loang lổ.
Thứ này... Không, người này bất ngờ nhảy từ trong rừng ra không kịp
đề phòng, Hạ Ngữ Băng không nhịn được 'A' một tiếng, lui về sau một
bước, cả người được Lâm Kiến Thâm đúng lúc đỡ lấy, khoảng cách
giữa hai người rất gần, tư thế mờ ám.
"Chậc, xem ra tôi tới không đúng lúc rồi?" Giọng nói khàn đục thô lỗ
vang lên, hết sức quen thuộc, không phải Phí Lãng thì là ai?
Hạ Ngữ Băng cảm giác suy nghĩ của mình bị đông lại, thật lâu vẫn
chưa tỉnh hồn lại: Không phải Phí lãng đã trở về trấn Phỉ Thúy trấn rồi
ư, sao lại đột nhiên từ trong rừng sâu chạy tới thôn Linh Khê?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.