BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 190

Hạ Ngữ Băng từ trong suy nghĩ hỗn loạn hoàn hồn, 'A' một tiếng, hỏi:
"Không phải anh phải canh gác sao?"
Tầm mắt của Lâm Kiến Thâm trượt xuống, rơi vào ngón tay cô. Ngón
tay Hạ Ngữ Băng thon dài trắng nõn, móng tay mượt mà, được bảo
dưỡng tốt, phải mất một lúc lâu Lâm Kiến Thâm mới lấy lại tinh thần,
không được tự nhiên vung cổ tay lên: "Đưa em về nhà trước."
Hạ Ngữ Băng còn muốn hỏi gì đó nhưng Lâm Kiến Thâm đã xoay
người đi về nhà. Cô buông tiếng thở dài, ôm con mèo ngủ gật bên
chân lên, vội vã đuổi theo bước chân của Lâm Kiến Thâm.
Mặt trời về chiều kéo dài cái bóng của hai người, Hạ Ngữ Băng quay
đầu nhìn ngọn núi cao đầy cổ thụ sừng sững kia, yên tĩnh mà uy
nghiêm, trang trọng mà thần bí, quan sát tất cả sinh linh phủ phục dưới
chân nó.
Tiếng giày da giẫm trên con đường đá, rừng trúc rì rào trong gió, cuối
cùng Hạ Ngữ Băng không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, đào sâu vấn
đề: "Anh, làn sương mù hôm nay đến cùng là có chuyện gì? Ngọn núi
thật sự có dã thú hung mãnh sao?"
Lâm Kiến Thâm băng qua rừng trúc trên sườn núi, thân ảnh cao lớn
hiện rõ dưới ánh mặt trời sáng loang lổ.
"Theo truyền thuyết của người già, trong núi này từng có hồ ly tác
loạn, sau đó có người phong ấn cô ta dưới một gốc cây hòe lớn, đêm
hai ngày trước, cây hòe lớn đó bị bọn trộm cây chặt, có lẽ là phá
phong thuỷ phong ấn..."
Nói đến đây, anh dừng chân, quay đầu lại nhìn về phía Hạ Ngữ Băng,
con ngươi màu nhạt thông thấu như là có thể nhìn thấu bí mật nghìn
vạn năm, từ từ mở miệng nói: "Tất nhiên trong rừng sâu phức tạp hơn
tưởng tưởng của em rất nhiều, nên rất đáng sợ. Về phần dã thú, nếu
như không bị dồn vào đường cùng, chúng sẽ không xuống núi gây
loạn, nếu bị buộc phải đi ra, khi đó nhất định là xuất hiện thứ còn hung
ác hơn dã thú."
"Thứ hung ác hơn dã thú... Là cái gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.