BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 191

"Lòng tham của con người."
Ăn cơm tối xong, Lâm Kiến Thâm chuẩn bị lên núi gác đêm, vận khí
tốt, cố gắng có thể bắt được kia một tên đốn củi trộm... Không, Hạ
Ngữ Băng tình nguyện để anh trong coi vô ích một đêm, cũng không
muốn anh gặp phải đám đạo tặc cùng hung cực ác kia, có trời mới biết
bọn họ chó cùng rứt giậu sẽ tạo ra chuyện gì nữa!
Đêm có hơi lạnh, Hạ Ngữ Băng tiễn anh ra cửa, lén lút đưa cho anh rất
nhiều đồ ăn vặt ban đêm, cô hỏi: "Anh, anh không sợ sao?"
Lâm Kiến Thâm giơ đèn pin lên, sửng sốt một hồi, mới lắc đầu:
"Không sợ, chỗ đó không đáng sợ như em nghĩ. Hơn nữa, có chú hai
làm bạn với tôi mà."
"Vâng, cái này cho anh phòng thân." Hạ Ngữ Băng móc ra một con
dao trang trí màu đỏ đưa vào tay Lâm Kiến Thâm, không có sức mạnh
gì: "Tuy rằng, có thể sẽ không dùng tới."
Dao trang trí có thể gập duỗi, so với cái cuốc của chú Hai, dùng con
dao này quả thực là quá nho nhã. Nhưng Lâm Kiến Thâm không hề
ghét bỏ, trân trọng cầm con dao trong tay, khẽ nói: "Cảm ơn."
Tiếng ếch kêu làm bóng đêm càng thêm yên tĩnh, Hạ Ngữ Băng gãi
đầu, tìm chuyện hỏi: "Sáng mai muốn ăn gì?"
"Cháo ah." Lâm Kiến Thâm đứng ở ngoài nhà trả lời.
Tới đây thật không còn gì để nói, Hạ Ngữ Băng không thể làm gì khác
hơn là vẫy tay với anh: "Vậy anh chú ý an toàn."
Lâm Kiến Thâm gật đầu, xoay người ra cổng, chùm sáng từ đèn pin
cầm tay phá vỡ đêm đen, chợt cao chợt thấp, nhoang nhoáng lên. Mãi
đến khi ánh sáng kia biến mất hoàn toàn, Hạ Ngữ Băng mới xoay
người trở về nhà, đóng cửa phòng lại.
Mới vừa trở lại phòng ngủ trên lầu, chỉ thấy một bóng mờ quen thuộc
che khuất ánh trăng, tiếp theo gió chợt nổi lên, cửa sổ bằng kính bị gió
thổi xôn xao. Nhưng mà, Hạ Ngữ Băng đối với việc này tập mãi thành
thói quen, vẫn chưa có lòng nghi ngờ quá lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.