BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 276

CHƯƠNG 35: YÊU QUÁI TRONG

NƯỚC -- ÁNH HOÀNG HÔN MÀU ĐỎ

VÀNG...

Edit: Yuzu
Cơn mưa rào dừng lại, ánh trăng sáng mà lạnh lẽo phản chiếu trong
giọt nước đọng trên lá. Hồ nước lạnh gợn sóng, khuôn mặt Lâm Tây
tái nhợt không một chút huyết sắc, cánh tay bám trên tảng đá có một
lớp vảy màu xanh đậm, khuỷu tay và lưng đều có vây cá bán trong
suốt... Mặc dù như vậy, ông vẫn đẹp không gì sánh được.
Hạ Ngữ Băng gấp dù, ngón cái mất tự nhiên vuốt ve hình thêu trên
mép dù, sau khi cô biết được thân phận của ông ngoại, phải ứng đầu
tiên chính là muốn tìm được ông, chất vấn lý do năm đó ông bỏ đi, bây
giờ nhờ Lâm Kiến Thâm, vất vả lắm mới tìm được ông nhưng lại
không biết nên mở miệng nói gì cho phải.
Hiện giờ, dưới ánh trăng bàng bạc như nước, tia thương cảm cứ quanh
quẩn nơi đáy lòng mãi không tiêu tan, cô nghẹn lại một lúc, cuối cùng
khẽ ho nhẹ một tiếng, giọng nói khàn khàn: "Ông ngoại còn trẻ và đẹp
như vậy, lúc bà ngoại qua đời, bà đã già."
"Ông biết. Lúc ba của con đưa bà ấy đi chữa bệnh, khi xa đi qua cầu
đá ông đã thấy bà ấy." Lâm Tây rũ hàng lông mi dày xuống, giọng nói
khàn khàn đau thương: "Tóc bà ấy đã bạc, cách cửa sổ xe nhìn về phía
dòng suối, nhưng lại không nhìn thấy ông."
Đây là điều Hạ Ngữ Băng không thể nghĩ thông, cô hít sâu một hơi
hỏi: "Ông ngoại, ông nói bà ngoại không nhìn thấy ông là có ý gì? Tại
sao lại đột nhiên không nhìn thấy ông?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.