BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 100

Chiếc xe đi vào con đường làng của trấn Phỉ Thúy, nhà cửa dần nhiều
hơn, ánh nắng ngày hè chiếu vào góc nghiêng khuôn mặt của Lâm
Kiến Thâm, tinh xảo nhưng không mất đi vẻ đẹp vốn có.
Hạ Ngữ Băng chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, thật lâu mới đủ dũng
khí hỏi: “Anh, anh sẽ không… Lái xe mà không có giấy phép đấy
chứ?”
Yên lặng quỷ dị.
Hạ Ngữ Băng cứng đờ duỗi thẳng lưng, yên lặng nắm chặt đai an toàn.
Trung tâm y tế ở nông thôn có chút sơ sài, chỗ ngồi là ghế gỗ cũ kỹ đã
bong sơn, ngồi rất không thoải mái, chung quanh toàn là người già
đang ho khan và trẻ con kêu khóc. Hạ Ngữ Băng trắng trẻo xinh xắn,
đầu ngón tay và bàn chân lộ ra bên ngoài, ngồi giữa một rừng dân quê
mộc mạc ngăm đen, có một cảm giác không hợp giữa chất phác và
sang trọng.
Không lâu sau, Lâm Kiến Thâm cầm phiếu đăng ký ra, đưa cô đi gặp
bác sĩ.
“38°3, viêm amidan, truyền mấy chai nước trước đã." Cô bác sĩ múa
bút kê đơn thuốc đưa cho Lâm Kiến Thâm: "Anh trai phải không? Còn
rất đẹp trai nữa. Đưa cô ấy đi tới phòng kế bên tìm chỗ ngồi, rồi hẵng
tới nhà thuốc đưa đơn lấy thuốc."
Phòng kế bên là phòng tiêm thuốc, phần lớn là những đứa trẻ rất yếu,
TV trong phòng đang chiếu phim hoạt hình, Hạ Ngữ Băng cảm thấy
quá ồn, cô tìm một góc yên tĩnh nhất trong phòng để ngồi.
Lâm Kiến Thâm lấy thuốc tới cho cô, vừa bước vào cửa thì cô y tá
đang cắn hạt dưa nói chuyện phiếm bên cạnh lập tức phóng thẳng tầm
mắt tới, mấy cô gái trẻ vẫn luôn ngắm Lâm Kiến Thâm, thỉnh thoảng
cười khúc khích.
Cũng khó trách, gương mặt của Lâm Kiến Thâm nếu đặt trong giới
giải trí cũng là một tai họa, chứ đừng nói tới làng quê ở thâm sơn cùng
cốc này, càng làm người ta chú ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.