BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 102

“Ăn rồi, đồ chuyển phát nhanh cũng đã nhận giùm em, đang để trên
xe."
Lâm Kiến Thâm lau mồ hôi trên chóp mũi, ngồi dưới quạt trần mở tạp
chí.
“Rốt cuộc là em gửi đồ gì đến vậy? Người ta hỏi có phải tôi chuyển
nhà hay không."
“Thì là giấy bút, màu vẽ, quần áo, giày, còn có vật dụng phòng bếp
quen dùng, máy cái máy thông thường thôi.”
Hạ Ngữ Băng ngước mắt lên mỉm cười, hơi ngượng ngùng nói: “Vốn
muốn đem lò nướng tới nữa, nhưng nghĩ lại vẫn nên thôi."
Lâm Kiến Thâm: “…”
Tình huống này, người không biết còn tưởng cô tới nông thôn ở suốt
đời.
Truyền nước xong là 3 giờ chiều, một ông già đi chân trần đội mũ rơm
cũ rách nát dắt hai con bò đi qua cửa trung tâm y tế. Bầu trời thật
xanh, trong không khí tràn ngập hương lúa và bắp.
Hạ Ngữ Băng đeo khẩu trang dùng một lần đi theo sau lưng Lâm Kiến
Thâm, cô rầu rĩ nói: "Anh, sao anh lại giành thanh toán tiền với em?
Bị bệnh vốn đã làm phiền anh, giờ lại để anh bỏ công bỏ tiền, thật ngại
quá."
Lâm Kiến Thâm cho cô ánh mắt ‘em cũng biết à’, anh cầm một bọc
thuốc trong tay, nhàn nhạt nói: “Số tiền nhỏ thôi, biết là phiền thì
nhanh khỏe lên đi.”
“Không được, em không thể mãi lợi dụng anh được, anh muốn ăn cái
gì? Em mời khách được không?”
Lâm Kiến Thâm không có hứng thú: “Ăn ở nhà cũng được, không cần
đâu.”
Hạ Ngữ Băng hạ quyết tâm phải làm gì đó cho anh, hơn nữa khó lắm
mới tới thị trấn, cô đề nghị: "Hay là chúng ta mua băng thông rộng đi,
lại mua tủ lạnh, máy giặt, sau này sẽ tiện hơn rất nhiều… Đúng rồi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.