BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 169

Nói được một nửa, chỉ thấy Hạ Ngữ Băng nhét cái gì đó vào trong
miệng mình, chặn nửa câu nói còn lại.
Vật kia như là dưa hấu, lại không quá giống, vừa vào miệng đã lạnh
buốt, vị sữa trộn lẫn với hương dưa hấu thơm ngát, mềm mềm trơn
trơn, Lâm Kiến Thâm cầm lấy rồi rút kem ra khỏi miệng, anh nhìn
một lát mới nghiêng đầu, ngây thơ hỏi: "Đây là cái gì?"
Hạ Ngữ Băng cảm thấy kích động, nghĩ thầm: Má ơi! Lẽ nào đây là
cái nghiêng đầu chết người trong truyền thuyết?
Lòng cô nhảy loạn, dễ thương không chịu được, mất một lúc lâu cô
mới hoàn hồn: "Kem vị dưa hấu, em tự làm... Ai nha anh, anh mau
liếm đi, kem sắp chảy hết rồi!"
Dưới cái nhìn chăm chú nhiệt tình của Hạ Ngữ Băng, Lâm Kiến Thâm
rất cẩn thận lè lưỡi, thăm dò liếm nước kem đang chảy ra, nghĩ mùi vị
không tệ, lại liếm liếm... Sau đó hình như là bị lạnh, đầu lưỡi hồng
hồng rụt lại, dùng đôi môi nhợt nhạt tỉ mỉ thưởng thức.
Hạ Ngữ Băng theo dõi anh, đầu choáng váng não căng lên nghĩ: dáng
vẻ liếm kem của Lâm Kiến Thâm sao lại tình - sắc đến thế? Là mình
không hề thuần khiết sao!
Hạ Ngữ Băng không dám nói trong não mình chợt hiện một bức tranh
18+ trong vòng ba giây, chỉ lúng ta lúng túng nói: "Anh từ từ ăn, em đi
nấu ăn."
Lâm Kiến Thâm gật đầu, ngồi trên ghế sa lông ở phòng khách nghiêm
túc ăn kem, lệ khí ở đáy mắt hóa thành thích ý, như là một con thú
hoang được thu phục thành công, nhu thuận thu hồi nanh vuốt.
Mèo già cũng trông mà thèm, nhảy lên bàn trà không ngừng meo meo
với Lâm Kiến Thâm, liếm liếm cái mũi màu đen.
"Đây là của ta." Lâm Kiến Thâm quơ quơ cây kem với mèo, trầm
giọng nói: "Lúc ta không ở nhà ngươi không bảo vệ tốt cho cô ấy, cho
nên không để cho ngươi ăn."
Mèo già vô cùng không phục, giơ cái chân bị thương đang băng nẹp
lên cho anh xem, meo meo một tiếng, cố gắng tranh thủ đồng tình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.