Lâm Kiến Thâm không hề lung lay: "Bị thương không phải lý do để
ngươi lười biếng."
Mèo già lại meo meo một tiếng, giơ móng mèo lên, làm ra một cái
động tác cong người.
Lâm Kiến Thâm nuốt ngụm kem cuối cùng vào, lúc này mới từ từ nói:
"Đối phó người xấu, cào một cái là không đủ."
Mèo già trơ mắt nhìn anh ăn kem xong, tức giận đến mức chòm râu
dựng ngược lên, gào khóc kêu loạn. Lâm Kiến Thâm bị nó làm bực
bội, thẳng tay xách gáy nó lên, cảnh cáo: "Nói ta ngược đãi mèo? Có
tin bây giờ ta ăn ngươi luôn không."
Hạ Ngữ Băng bưng thịt băm xào đậu đũa muối chua và trứng muối đi
ra, thấp thoáng thấy con mèo già một lúc thì giơ chân, một hồi thì múa
vuốt về phía Lâm Kiến Thâm, giống như bị yêu tinh nhập vào người,
cuối cùng còn thấy Lâm Kiến Thâm trò chuyện với con mèo yêu tinh
này...
Hạ Ngữ Băng lặng lẽ quan sát một hồi, cảm giác mình gặp quỷ.
Khoảng thời gian sau khi ăn cơm xong là yên tĩnh nhất, vạn vật trên
thế gian dường như đều im lặng trong đêm. Hạ Ngữ Băng nằm trên
ghế sa lông chơi trò chơi, Lâm Kiến Thâm ở bên cạnh xem tin tức, mà
mèo già thì ngồi xổm bên bệ của như thường lệ, ngây người nhìn bóng
đêm thâm trầm và bóng núi ở bên ngoài.
Dùng câu nói của Lâm Kiến Thâm, nó đây là 'Đang suy nghĩ làm sao
hủy diệt thế giới'.
Năm tháng tĩnh lặng, thời gian trôi qua. Hạ Ngữ Băng đột nhiên nảy ra
một suy nghĩ, ngẩng đầu nói với Lâm Kiến Thâm: "Anh xem chúng ta
như vậy, có giống như là một nhà ba người không ?"
Mèo già ngây người bên cửa sổ ngáp một cái thật dài, meo meo một
tiếng.
Lâm Kiến Thâm nhìn lướt qua mèo già, rồi liếc nhìn Hạ Ngữ Băng,
nghiêm túc nói: "Một nhà ba người? Ông, con trai và cháu gái sao?"