BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 196

tạo thành sự đối lập, Hạ Ngữ Băng dường như nghe được một mảnh
yên lặng làm người ta đau lòng.
Lúc vở

《Oan Đậu Nga》tới gần phần cuối,đào kép diễn Đậu Nga mặc

áo vàng mỏng quỳ trên sân khấu, phát xong ba câu thề độc, bà thả một
cái giỏ trúc cột bằng dây cỏ từ trên sân khấu xuống, trong miệng lầm
bầm khóc lóc kể lể cái gì đó.
Những khán giả chết lặng giống như sống lại, đứng xếp hàng lên
trước, cầm bao lì xì trong tay để vào cái giỏ trúc thả từ sân khấu
xuống.
Hạ Ngữ Băng theo đoàn người đứng dậy, vẻ mặt mờ mịt hỏi Phí Hên:
"Làm gì vậy? Bắt đầu quyên tiền sao?"
Phí Hiên gật đầu, nói cô phải đặt bao lì xì trong giỏ trúc, nghi thức
quyên tiền được tính là kết thúc, sau đó sẽ có người chuyên kiểm kê,
ghi số tiền mỗi nhà quyên góp.
Hạ Ngữ Băng sợ mình quyên ít, siết bao lì xì hỏi Phí Hiên: "Bình
thường mọi người quyên bao nhiêu tiền?"
Phí Hiên trả lời: ( Thường là 200 400 ah, nếu như trong nhà có khó
khăn, quyên 50 cũng được, quan trọng là tâm ý đến thôi. )
Hạ Ngữ Băng nắm cái bao đỏ thẫm có 1200 trong tay, cuối cùng cũng
yên tâm, trong thời khắc tự tay bỏ tiền lì xì vào giỏ trúc, trong lòng cô
xuất hiện một cảm giác thành tựu chưa bao giờ có.
Giống như là hoàn thành nhiệm vụ, khán giả quyên tiền xong thì lục
tục rời chỗ , 'Đậu Nga' kéo cái giỏ trúc nặng trịch lên sân khấu kịch,
không ngừng nói lời cảm ơn với những chỗ trống đầy vỏ hạt dưa,
Trong từ đường lớn như vậy, chỉ còn lại mấy người già mê xem hát,
ngoài ra còn có hai người trẻ tuổi là Hạ Ngữ Băng và Phí Hiên.
Sáu giờ rưỡi, mặt trời chiều mỹ lệ, trấn nhỏ náo nhiệt dần dần tan,
Lâm Kiến Thâm chạy chiếc xe điện mượn được, dừng trước của từ
đường Chu gia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.