BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 198

Nghe thế, Ngô Bằng Phi ngồi thẳng dậy bất an. Tuy rằng ông ta tham
tài, nhưng chưa từng làm ra chuyện giết người cướp của, bây giờ nghe
Vương Uy mặt không đỏ tim không đập lập kế hoạch làm sao để giết
Lâm Kiến Thâm, anh ta sợ, nơm nớp lo sợ mở miệng: "Vương, Vương
công tử, cái này sợ rằng..."
"Thế nào, chuyện làm ăn của anh không muốn nói nữa à?"?" Vương
Uy lạnh lùng cắt ngang.
"Tôi..."
"Anh Ngô, anh có ý kiến gì không?" Tóc vàng ngồi phía sau chợt
vươn một cánh tay, từ phía sau siết cổ của Ngô Bằng Phi, càng siết
càng chặt, mãi đến khi anh ta vươn đầu lưỡi ra, sắc mặt xanh tím, mới
cười lạnh: "Anh Ngô mới vừa mới nghe được cái gì, ừ?"
"Không... Không nghe được... Tôi cái gì đều... Không nghe thấy!"
Tròng Ngô Bằng Phi sắp rớt ra ngoài, thái dương nổi gân xanh, liều
mạng đẩy cánh tay đang siết cổ mình, "Tha, tha cho tôi!"
Vương Uy nháy mắt, thanh niên tóc vàng mới buông tay ra, cười hì hì
vỗ vỗ Ngô Bằng Phi vai: "Giỡn thôi mà anh Ngô, coi anh sợ chưa
kìa!"
Không khí tràn vào trong phổi, Ngô Bằng Phi ôm cổ ra sức ho khan,
khó nén được kinh khủng: Kiểu ra tay ngoan độc vừa rồi của tóc vàng,
không giống như là đang nói đùa đâu!
Nửa phút sau, xe Audi lái đi, thanh niên tóc vàng cất ví tiền cà lơ phất
phơ băng ngang qua đường, đi tới chỗ chiếc xe điện của Lâm Kiến
Thâm. Ánh mắt của anh ta âm u lạnh lẽo như rắn, trong túi, một con
dao gấp không bằng đầu ngón tay được bật lên...
Hí kịch vừa vặn đến phần cuối, cha ruột của Đậu Nga làm quan lớn về
quê, mơ thấy oan hồn của Đậu Nga khóc lóc kể lể, ngay sau đó phúc
thẩm án cũ, giải oan thay Đậu Nga, kẻ gian đền tội, tất cả đều vui vẻ!
Giữa trời chiều dần tối, hai cây đèn tàn trên sân khấu tỏa ra một vầng
sáng, diễn viên cúi đầu chào cảm ơn khán phòng trống rỗng, Hạ Ngữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.