Hạ Tông Trạch càng dịu dàng kiên trì, lòng Hạ Ngữ Băng càng nghẹn
lại. cô đang ở độ tuổi mơ mộng, đã ảo tưởng trời cao biển rộng mặc
cho mình bay lượn, vì chưa từng trải sự đời mà dễ bị mất phương
hướng, lời Hạ Tông Trạch nói chắc chắn đã nhắc nhở cô, tính tự cao tự
đại cho rằng trong trời đất bao la này chỉ có mình mình trước đây đã
biến mất không sót lại gì.
Cô buồn bực nói: "Con biết rồi, ba. Bây giờ nên làm gì ạ? Hai người
Vương Uy mua chuộc một chết một bị thương, chỗ xảy ra chuyện
không may cũng không có giám sát, cảnh sát hỏi cũng không được gì,
chỉ ghi nhận sẽ không có tác dụng."
"Con cách Hàng Châu quá xa, thế lực của nhà họ Vương gia lại ăn sâu
bén rễ, có câu cường long không áp được địa đầu xà (tương đương câu
phép vua thua lệ làng), tay của ba nếu như muốn đưa đến trấn Phỉ
Thúy, cần phải có thời gian đệm." Hình như Hạ Tông Trạch đi tới một
chỗ an tĩnh, có tiếng bật lửa truyền đến, sau đó ông thở ra một hơi,
chậm rãi nói: "Các con đừng gấp, đình kích động, nếu nhà họ Vương
dám đụng đến con gái của ba, tất nhiên ba sẽ không im hơi lặng tiếng.
Con và Lâm Kiến Thâm làm việc cẩn thận, yên lặng theo dõi kỳ biến,
mọi chuyện đã có ba."
"Vâng, thưa ba." Hạ Ngữ Băng cầm chiếc điện thoại đã nóng lên, mây
đen trong lòng cũng tan đi, ánh sáng trút xuống. Suy nghĩ một chút, cô
lại nhỏ giọng nói bổ sung: "Hút ít thuốc thôi ạ, và... Xin lỗi, ba."
Hạ Tông Trạch sửng sốt, qua hồi lâu, mới vội ho một tiếng, hơi mất tự
nhiên cười cười: "Sao đột nhiên lại xin lỗi?"
"Bởi vì chuyện giữa ba và dì Từ, con đốt với ba không được tốt lắm."
Hạ Ngữ Băng càng nói càng thẹn thùng, khẩy khẩy mép bàn nói, "Ba
biết con đang nói gì mà."
"Đương nhiên ba biết con muốn nói gì." Hạ Tông Trạch bật cười, rất
thoải mái, cúi đầu nói: "Tiểu Ngữ, họa lớn không chết tất có hạnh
phúc cuối đời, nên quý trọng người trước mắt, ba chờ con trở về."