BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 222

có thể làm cho mắt cô sáng ngời, nhưng lại không có đôi cánh chim
màu đen như trong tưởng tượng của cô.
Có lẽ Lâm Kiến Thâm thực sự sẽ không xuất hiện lại rồi...
Cái suy nghĩ đáng sợ này nổi lên trong lòng cô, Hạ Ngữ Băng chán
nản ngồi trên tảng đá lạnh dưới bóng cây, ánh sáng và sự mong chờ
trong mắt dần dần tiêu tán, bóng lưng cô tịch trông vô cùng hiu quạnh
dưới cổ thụ và màu xanh mênh mông.
Răng rắc --
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân dẫm trên lá khô rất nhỏ, Hạ Ngữ
Băng cứng đờ, bỗng nhiên nhìn lại phía sau --
"Meo meo ô ~" Mèo mướp giơ cái đuôi mèo bị xẻ tà lên, thong dong
vênh váo nhảy qua đá vụn và cành khô, ngồi xổm bên chân Hạ Ngữ
Băng, dùng đầu cọ cọ vào mắc cá chân mảnh khảnh của cô.
"Là ngươi à, Sơ Hạ." Hạ Ngữ Băng thất vọng buông tiếng thở dài, ôm
lấy mèo già, xoa xoa bộ lông trơn mượt của nó, tự lẩm bẩm với chính
mình: "Nếu như Lâm Kiến Thâm không xuất hiện nữa, ta sẽ tự mình
lên thị trấn tìm Phí Lãng, chắc chắn anh ta biết anh ấy trốn ở đâu."
Ngày đó trong trạm thú y, Phí Lãng anh ta và Lâm Kiến Thâm là đồng
loại, khi đó Hạ Ngữ Băng không rõ đồng loại là có ý gì, bây giờ xem
ra, có lẽ Phí Lãng cũng giống như Lâm Kiến Thâm, đều không phải là
con người ah…
Một tia sáng xẹt qua đầu, ánh mắt Hạ Ngữ Băng sáng ngời, bỗng
nhiên giơ con mèo già trong lòng lên trước mặt nhìn thẳng vào nó. Cô
nhìn ánh mắt màu hổ phách của mèo già, vui vẻ nói: "Sơ Hạ, ngươi có
linh tính như thế, còn có hai cái đuôi, có phải cũng là yêu quái hay
không? Nếu như ngươi là yêu quái, nhất định biết anh ta ở đâu đúng
hay không "
Mèo già tỉnh táo nhìn cô, cái đuôi dường như đang đong đưa.
Hạ Ngữ Băng: "Nếu như ngươi nghe hiểu lời ta nói, ngươi hãy gật
đầu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.