BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 226

trong lùm cây cách đó không xa chợt truyền ra tiếng sột soạt huyên
náo, trong nháy mắt Hạ Ngữ Băng cứng đờ, ôm chặt mèo già trong
lòng.
Không phải là sói trong núi đó chứ?
Tiếng huyên náo vẫn còn tiếp tục, lòng Hạ Ngữ Băng cũng thắt lại
theo tiếng động kia. Tuy rằng lấy hết dũng khí vào núi tìm Lâm Kiến
Thâm, nhưng độ nóng đã giảm đi, cô vẫn còn sợ.
Suy nghĩ một chút, cô lặng lẽ tìm một đoạn cây khô, cầm ở trong tay
coi như vũ khí phòng thân, mắt nhìn chằm chằm lùm cây đang lay
động...
Rầm --
Một viên lông vàng tròn vo từ bụi rậm xông ra, Hạ Ngữ Băng sợ đến
mức thét lên: "A! Cái gì vậy!"
Cái viên tròn nhỏ cũng sợ thét lên: "A! Sao lại có con người ở đây!"
... Hả? Có thể nói?
Hạ Ngữ Băng ngược lại không sợ nữa, nắm cành cây hỏi: "Ngươi,
ngươi là yêu quái sao?"
Kia viên tròn kia lùi về lùm cây, lại chợt vươn tới, kinh ngạc nói: " n
nhân! Sao lại là cô?"
Thanh the thé, Hạ Ngữ Băng luôn cảm giác mình đã nghe ở đâu,
nhưng lại thực sự nghĩ không ra. cô nhìn chung quanh một lần, sau đó
chỉ chỉ cái mũi của mình: " n nhân? Ngươi là đang gọi ta sao?"
Vật nhảy ra từ lùm cây kia, đứng thẳng bằng hai chân sau như con
người, ánh mắt đen nhánh như có chứa ánh sao, nhìn Hạ Ngữ Băng
không nháy mắt . Nó giương cái miệng 3 mảnh lên, khi nói chuyện
chòm râu hơi rung động, vô cùng mừng rỡ: " n nhân, cô không nhớ ta
sao? Đêm đó ta rất đói bụng, đi nhầm vào vườn rau củ cô, là cô cho ta
thức ăn, còn dùng một cái dù thật đẹp che mưa cho ta đó."
Nó vừa nói xong, Hạ Ngữ Băng cũng nghĩ ra: "Hoàng Đại Tiên?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.