BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 227

"Trước mặt ân nhân, tiểu nhân không dám tự xưng đại tiên, người gọi
'Đại Hoàng' là được rồi." Nói xong, con chồn vàng nằm rạp trên mặt
đất, khom người thật sâu: "Ngày đó nếu không phải là ân nhân, ta đã
phải chết đói hoặc là bị đại yêu quái ăn tươi rồi!"
Hạ Ngữ Băng bén nhạy bắt được ba chữ 'Đại yêu quái' ba chữ, hỏi vội:
"Được rồi, ngươi biết Lâm Kiến Thâm ở đâu không?"
Chồn vàng hơi nghiêng cái đầu tròn vo, nghi ngờ nhìn cô.
Hạ Ngữ Băng vô cùng mong chờ bổ sung: "Chính là người có một đôi
sừng rồng màu bạc, cánh dài màu đen, ngươi biết không?"
Chồn vàng bừng tỉnh: "Cô đang nói 'Ứng Long' à!"
"Ứng Long?" Thì ra chân thân của anh là Ứng Long sao?
Chồn vàng đặt hai cái chân trước ra sau lưng, như một ông cụ đi qua
đi lại: "Ta từng nghe ông cố nói, Long Ngũ 100 năm mọc sừng, 1000
năm sinh cánh, ở nơi sâu nhất trong núi..."
Nói xong, nó chỉ chỉ vào ngọn núi phía xa có mây mù lượn quanh,
"Chính là Ứng Long mọc cánh, anh ta đứng đầu đại hoang, là thần của
sông ngòi, tất cả yêu quái đều sợ anh ta. Thế nhưng mấy năm trước
ngọn núi có hỏa hoạn, linh mạch bị hao tổn, anh ta đã đi xuống núi
sống lẫn trong thôn trang của loài người... Đúng rồi, ân nhân phải cách
anh ta xa một chút, sẽ bị ăn tươi đó!"
Hạ Ngữ Băng vui mừng quá đỗi, cao hứng đến mặt đỏ hết lên, ngồi
xổm người xuống nói với chồn vàng: "Đại Hoàng, ngươi có thể mang
ta đi tìm anh ấy không?"
"Hả?" Động tác của chồn vàng như hình ảnh bị dừng lại, ngơ ngác
nhìn cô trong chốc lát, rồi lắc đầu thật mạnh, tốc độ nhanh đến mức
như hóa thành tàn ảnh: "Không nên không nên! Quá nguy hiểm! anh
ta rất hung ác, yêu quái xông vào sào huyệt của anh ta đều biết bị ăn
tươi!"
Giọng Hạ Ngữ Băng mềm đi: "Cầu xin ngươi!"
Chồn vàng vẫn lắc đầu: "Thực sự không được nữa, ân nhân!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.