BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 229

Hạ Ngữ Băng gật đầu, ngồi xổm xuống nghiêm túc nói: "Cảm ơn
ngươi."
Chồn vàng vẫn là câu nói kia: "Không cần khách khí đâu."
Mèo già từ trong lòng Hạ Ngữ Băng nhảy xuống, từng bước từng
bước đi vào cái động đen ngòm do dây leo bện thành, băng qua màn
sương mù, Hạ Ngữ Băng chỉ thấy một đôi mắt mèo màu hổ phách di
chuyển trong động, như là hai ngọn đèn sáng làm người ta an tâm.
Chào tạm biệt chồn vàng, Hạ Ngữ Băng đi vào trong đám dây leo, mở
đèn pin của điện thoại lên, dựa vào ngọn đèn mỏng manh theo sát phía
sau con mèo già.
Cô không biết mình đã đi bao xa, chỉ biết là khi pin điện thoại sắp hết,
cô mới thấy một chút tia sáng từ phía xa chiếu vào, nghiễm nhiên đến
cuối rồi.
Phần cuối là một đầm nước giống như ngọc bích, tiếng nước róc rách,
ánh nước lấp lánh dưới hoàng hôn tuyệt đẹp. Cạnh đầm nước, là một
cái thạch động chỉ có thể khom lưng chui vào, trước cửa động có một
số dây leo xanh tươi rũ xuống, giống như một cái mành xanh biếc.
Mèo già chui vào cửa động, ngửi mặt đất một cái, lập tức ngửa đầu
meo meo với Hạ Ngữ Băng.
Hạ Ngữ Băng đi tới, dùng tay đẩy dây leo ra, trên lớp đá vụn ở cửa
động nhặt được một cái lông lớn màu đen.
Màu ánh kim trên cánh chim lóe lên như ánh sáng của đom đóm, rồi
lại dần tắt đi, giống hệt như lông chim lúc trước cô nhặt được trong
nhà.
... Đây là, lông chim của Lâm Kiến Thâm.
Mắt Hạ Ngữ Băng sáng lên, chăm chú nhìn chiếc lông chim trong lòng
bàn tay. Cô mặc kệ cả người đang mệt lử mỏi nhừ, cô mang đôi giày
đã hỏng khó khăn trèo lên cửa động, giục con mèo già đi trước: "Sơ
Hạ, mau! Mau dẫn đường!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.