BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 232

Nhưng Hạ Ngữ Băng giống như là dính vào trên người anh, làm sao
cũng không đẩy ra được, cô vừa dùng hết khí lực toàn thân ôm anh,
vừa run rẩy nói: "Đừng, anh, đừng đi có được hay không?"
Giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở.
Lòng Lâm Kiến Thâm lập tức mềm nhũn, anh cũng không giãy dụa
nữa, để mặc cho cô ôm rồi ngã ngồi dưới đất. Một người không buông
tay, một người không nói lời nào, trong không khí yên tĩnh chỉ nghe
tiếng khóc nức nở rất nhỏ.
Lâm Kiến Thâm đúng là chịu thua cô, không biết qua bao lâu, anh mới
nghiêng đầu, buồn bực nói: "Em không nên tới đây, tôi là một yêu
quái."
...
[1]

死马当作活马医: Làm liều một phen, biết việc không thể cứu vãn

được nhưng vẫn nuôi hy vọng, muốn thử lần cuối cùng.
"Ai, nếu như vạn nhất lạc đường, cũng không biết Nhị thẩm bọn họ có
thể hay không lên núi tới tìm ta."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.