BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 241

CHƯƠNG 31: NƯỚNG BÁNH MÌ -- TÔI

CHO RẰNG...

Edit: Yuzu
Dưới bầu trời đêm xanh đen, ánh sao như đuốc, đường nét của ngọn
núi xa được khảm trong màn đêm, tạo thành một mặt cắt màu đen
nhấp nhô. Đom đóm xanh biếc yên giấc trong nhụy hoa, Hạ Ngữ Băng
ngồi trên đám rễ chằng chịt của cây đa, thân thể thon dài của con rồng
đen lớn ngoan ngoãn nằm bên cạnh người cô, một người một rồng
trong thâm cốc dưới màn đêm như hai cái chấm đen một lớn một nhỏ.
Từ sau khi Lâm Kiến Thâm nói anh không mặc quần, Hạ Ngữ Băng
liền cảm thấy chỗ nào đó kì quái, ngay cả ánh mắt nhìn anh cũng thật
cẩn thận, sợ nhìn thấy thứ gì đó mà thiếu nhi không nên nhìn.
Trong núi sâu vắng vẻ rét lạnh không gì sánh được, gió mang theo cái
lạnh thấu xương, cái nóng do lặn lội đường xa của Hạ Ngữ Băng
không còn chút gì, cũng không dám giục Lâm Kiến Thâm về nhà, chỉ
lén chà xát hai tay, rùng mình.
Mãi cho đến khi lạnh run lên, đã thấy một cái bóng bao phủ trên đỉnh
đầu, cánh chim màu đen mở rộng, như một tấm mây đen ấm áp che
sau lưng cô, vì cô mà ngăn cái rét thấu xương của gió đêm.
Hạ Ngữ Băng quay đầu lại đã nhìn thấy rồng đen nhắm hai mắt, thong
dong tự nhiên mở rộng cánh, cẩn thận che chở cô dưới đôi cánh đen.
Lông chim ấm áp phất qua cánh tay, trong lòng Hạ Ngữ Băng cảm
thấy ấm áp, xem cánh rồng như là đệm ghế sô pha, dựa vào trong
khuỷu tay của anh.
Con rồng đen lớn tựa hồ bị động tác của cô làm cho kinh động, từng
chiếc lông ánh kim trên đôi cánh dựng thẳng lên, mở mắt nhìn cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.