BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 265

Đóa sen thêu trên đó đâm đau mắt cô, làm cho vành mắt cô ướt đỏ, hơi
thở run run...
Không quan tâm gì nữa, cô dứt khoát quay đầu, ra sức chạy về hướng
cây cầu đá sau núi.
Lâm Kiến Thâm không biết cô bị cái gì kích thích, nếu như không
phải cố kỵ bây giờ là ban ngày, mà anh lại ở trong thôn trang của con
người, bằng không thì anh đã hóa hình bay đi, bắt Hạ Ngữ Băng đang
chạy trong cơn mưa cuồn cuộn kia lại!
Trái tim đập thình thịch, như là muốn phá vỡ lồng ngực, phổi như bị
đốt cháy vì cố sức chạy không ngừng, lại thêm bị nước mưa lạnh lẽo
trút xuống người, làm cho cô không thể thở nổi... Nhưng hiện tại, cô
không thèm để ý tới.
Đế giày bị dính đầy bùn đất, cô tháo đôi giày nặng nề cầm trên tay,
dùng đôi chân trần chạy thẳng tới cây cầu phía sau núi, nhếch nhác
chống gối đứng trong mưa, đôi mắt đỏ bừng vội vàng gọi: "Lâm Tây!
Anh ở đâu!"
Sau khi gọi xong, cô phát hiện giọng mình đã khàn đặc.
Cô lau nước mưa, ôm chặt bức ảnh trong ngực, cố gắng ngăn nước
mưa đang tạt vào người, ngỡ ngàng mà lại run rẩy kêu khóc: "Ông
ngoại! Con biết là ông, con nhận ra ông!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.