BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 263

Lâm Kiến Thâm buông lỏng tay, cau mày giúp cô lật tán dù lại như cũ,
rồi mới thấp giọng nói: "Được rồi, mau về nhà thôi."
Một dấu hiệu còn chưa mọc rễ đâm chồi, đã bị tàn nhẫn bóp nát, cảm
thấy có chút không cam lòng.
Về đến nhà, Hạ Ngữ Băng chạy vào tắm nước nóng,. Sau khi tắm
xong, cô vừa dùng khăn lau tóc, vừa trả lời WeChat Hạ Tông Trạch
hỏi khi nào cô về Hàng Châu.
Lâm Kiến Thâm ở dưới lầu gọi: "Hạ Ngữ Băng, cái kéo có trong
phòng em không?"
Hạ Ngữ Băng nghĩ nghĩ, hai ngày trước cô mượn Lâm Kiến Thâm cái
kéo mà lại quên mất, vội nói: "Có, anh chờ một chút, em đưa xuống
cho anh!"
Lúc đó sau khi dùng xong thì không biết đã tiện tay để đâu, cô trở về
phòng lục tung một lúc, cuối cùng cô tìm thấy nó dưới đống bản vẽ đã
bỏ lộn xộn trên bàn sách.
Cô gom đống bản vẽ đã bỏ sang một bên, lại không cẩn thận đụng ngã
chồng sách trên bàn, một cuốn nhật ký cũ kỹ từ trên bàn rơi xuống,
những bức ảnh ố vàng rơi khắp nơi.
Đó là quyển nhật ký của bà ngoại mà cô thỉnh thoảng lật xem, đã quên
bỏ vào trong ngăn kéo, cô không khỏi đau lòng vạn phần, vội vàng
ngồi xổm xuống - nhặt những bức ảnh rơi lả tả...
Đầu ngón tay dừng lại thật lâu trên một bức ảnh trắng đen, cô như là
gặp thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi, đôi mắt mở to.
Dưới lầu, Lâm Kiến Thâm đề cao âm lượng hỏi cô: "Hạ Ngữ Băng, đã
tìm thấy chưa?"
Hạ Ngữ Băng lại giống như không nghe thấy.
Đầu ngón tay của cô bắt đầu run nhè nhẹ, khó khăn nuốt nước bọt
xuống rồi mới run run nhặt bức ảnh trắng đen đã ố vàng lên: Bà ngoại
khi trẻ cắt tóc ngắn ngang tai, bụng hơi nhô lên, tay cầm một cây dù
đen đứng trong mảnh sân xơ xác, mỉm cười nhìn ống kính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.