BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 262

"Lâm Tây cho em..." Cô chỉ về phía sau, sau đó sửng sốt.
Dưới tàng cây trống không, nào còn thấy bóng dáng của Lâm Tây?
"Tôi đã nói đừng tùy tiện bắt chuyện với những thứ trong núi." Lâm
Kiến Thâm trầm mặt nói: "Gấp dù lại, dùng dù của tôi."
"À, vâng." Hạ Ngữ Băng cũng không nói nhiều, ngoan ngoãn gấp cây
dù lại, bung cây dù hoa của Lâm Kiến Thâm đưa: "Anh, Lâm Tây là
yêu quá gì, anh biết anh ta sao?"
"Trong nước, không biết." Lâm Kiến Thâm trầm ngâm một hồi, mới
nói: "Nhưng mà, nếu anh ta có tên của loài người, cho thấy anh ta đã
từng kết duyên với con người.”
"Kết duyên?"
"Đó không phải là chuyện tốt gì, nhất là yêu quái kết hôn với con
người. Yêu và người đã định trước là không thể cùng một chỗ, nếu
như khư khư cố chấp, cuối cùng chỉ là hại người hại mình."
"..."
Một cơn gió núi bất ngờ thổi tới không kịp đề phòng, Hạ Ngữ Băng
suýt bị gió thổi bay cả người lẫn dù, cũng may Lâm Kiến Thâm đúng
lúc vươn tay đặt lên mu bàn tay cô, giúp cô ổn định tán dù bị gió thổi
lật ngược.
Lòng bàn tay của Lâm Kiến Thâm đặt trên tay cô, ấm áp mà có lực.
Lòng Hạ Ngữ Băng bỗng dưng căng thẳng, dường như thứ mà các
khớp xương rõ ràng kia cầm không phải là mu bàn tay, mà là con tim
đang đập loạn của cô.
Vẫn chưa suy nghĩ xem sự rung động này từ đâu mà đến, Hạ Ngữ
Băng bướng bỉnh hỏi: "Anh, yêu quái và con người thực sự không thể
ở chung với nhau sao?"
Lâm Kiến Thâm nhìn cô một cái.
Hạ Ngữ Băng chợt cúi đầu tránh khỏi tầm mắt của anh, nhìn mũi chân
của mình nở nụ cười: "Không có gì, em tùy tiện hỏi thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.