BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 280

nụ cười tươi rói, không thể nghi ngờ là khiến cho người nhìn mặt đỏ
tim run.
"Anh.." Đó là một khoảnh khắc rất hàm súc, trai đơn gái chiếc ở bên
dòng suối, một người gần như là khỏa thân, một người thì quần áo ướt
đẫm, tóm lại là không phải chuyện tốt gì.
Lâm Tú anh vô ý thức đẩy người đàn ông đang rất gần mình ra, đang
lúc anh nhích lên phía trước muốn giải thích thì cô thẹn quá hóa giận
quăng cho anh một cái tát: "Anh giở trò lưu anh!"
Sau khi tỉnh táo lại, Lâm Tú anh mới biết được thì ra người đàn ông ày
cứu mình, vớt cô từ trong dòng nước cuồn cuộn lên.
Nhất thời hơi xấu hổ, Lâm Tú Anh nhìn người đàn ông đang cúi đầu,
vẻ mặt uất ức, vội ho nhẹ một tiếng, ngại ngùng nói: "Xin lỗi vì hiểu
lầm anh, cám ơn anh hôm qua đã cứu tôi. Còn có, anh tên gì vậy?"
"... Tên?"
"Ừ, anh là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi muốn biết tên của anh."
Người đàn ông rõ ràng có chút xấu hổ: "Tôi là Linh Khê..."
Yêu quái phương nam, lại là thủy yêu trẻ vừa biết nói, nhất thời nói
giọng mũi không quá rõ, khiến Lâm Tú Anh hiểu lầm: "Anh tên là
Lâm Tây? Là Tây nào? Tây trong phía tây sao?"
Người đàn ông như lọt vào trong sương mù, ngây thơ gật đầu, mơ mơ
hồ hồ đặt một cái tên của con người.
Ngày hôm sau, Lâm Tú Anh tặng Lâm Tây một bộ đồ cô tự may.
Từ đó về sau các hình ảnh chồng lên nhau, mỗi một khung hình đều có
bóng dáng của Lâm Tây: Mỗi buổi sáng khi Lâm Tú Anh ra ngoài,
bên cạnh tấm bia ven cầu đá đều đặt một bó hoa dại mới hái còn đọng
sương sớm, trên bia còn đọng lại ít nước, trên đó có rạch mấy chữ
'Tặng Lâm Tú Anh'... Lâm Tây trốn trong nước, thấy Lâm Tú Anh
nhìn khắp xung quanh, sau đó đặt bó hoa ở chóp mũi, cười dịu dàng
mà ngượng ngùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.