BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 299

Bây giờ vẫn còn lâu mới đến bữa cơm chiều, Trịnh Ngạn nhấc hành lý
của mình đứng lên, tha thiết nói với Hạ Ngữ Băng: "Anh không biết
nhà chú Hai của em ở đâu, có thể làm phiền học muội dẫn đường
không?"
"Tôi dẫn anh đi." Lâm Kiến Thâm cắm mạnh cành hoa sau cùng vào
bình, phủi phủi tay rồi hất cằm lên với Trịnh Ngạn: "Đi thôi."
Trịnh Ngạn không để ý tới anh, chỉ chờ Hạ Ngữ Băng, tựa như đang
đợi quyết định của cô.
"Cùng đi cùng đi." Hạ Ngữ Băng đẩy hai người đi ra cửa, đau đầu nói:
"Ai, đi thôi đi thôi, cùng đi thôi."
Vào thu, thời tiết vẫn còn nóng, ba người đi trên con đường nhỏ với
một sự sắp xếp vị trí kỳ lạ, Trịnh Ngạn bên phải, Lâm Kiến Thâm bên
trái, Hạ Ngữ Băng kẹp ở giữa, như là cái bánh quy có nhân, nhận áp
lực dễ thấy từ một người một yêu, cô cảm giác mình sắp nổ tung.
Trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc là xu hướng của đêm nay.
Không phải đang trầm mặc trong bạo phát, mà là đang trầm mặc trong
tử vong.
Thật vất vả chịu đựng để đến được nhà chú Hai, Hạ Ngữ Băng thở dài
nhẹ nhõm, lên trước giới thiệu Trịnh Ngạn, nói rõ ý định đến đây.
Chú Hai rất nhiệt tình, bảo vợ dọn dẹp phòng trọ tốt nhất cho Trịnh
Ngạn, nhân lúc Lâm Kiến Thâm và chú Hai nói chuyện, Trịnh Ngạn
yên lặng đi tới, nghiêng người nói với Hạ Ngữ Băng: "Ngữ Băng, anh
của em và em không có quan hệ huyết thống à? Em có cảm thấy ánh
mắt anh em nhìn em là lạ không, không có ý tốt."
"..." Nói Lâm Kiến Thâm như vậy, Hạ Ngữ Băng có chút không vui,
giống như thứ mình coi trân bảo lại bị người khác nói là đồ bỏ đi.
"Không có đâu," Hạ Ngữ Băng nói: "Anh ấy chăm sóc em rất nhiều, là
một người rất tốt."
"Như vậy à." Trịnh Ngạn miễn cưỡng cười: "Có thể là do anh suy nghĩ
nhiều, em đừng để ý."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.