BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 31

Hạ Ngữ Băng biết bà ngoại nấu ăn rất ngon, nhưng lại không biết thì
ra là vì ông ngoại mà 'tu luyện' thành. Vì thời gian quá lâu, trang giấy
mỏng lại giòn, Hạ Ngữ Băng sợ làm hỏng di vật trân quý của bà ngoại
bèn khép cuốn sổ lại, đặt lại vào trong hộp, cô nói: "Anh còn chưa trả
lời tôi nhỉ? Tháng mấy năm 97?"

"Mùng 7 tháng 7."

“Thất Tịch à, sao lại khéo như vậy? Tôi mừng sinh nhật ngày 28 tháng
10, theo dương lịch.”

Hạ Ngữ Băng cười híp mắt, qua một buổi chiều bình tĩnh lại, trong
mắt đã không thể nhìn ra là cô đã từng khóc, con ngươi đen sáng, khi
cười rộ lên thật sự làm cho người ta yêu thích. Cô nói: "Anh chỉ lớn
hơn tôi 3 tháng thôi, tôi có thể gọi anh bằng tên được không? Tên anh
dễ nghe như vậy, gọi anh trai lại thấy quái quái."

“… Tùy cô.”

“Lâm Kiến Thâm!”

Hạ Ngữ Băng cười tủm tỉm, lại kéo dài ngữ điệu gọi: “Lâm —— Kiến
Thâm!”

Lâm Kiến Thâm bị cô làm loạn không thể tĩnh tâm được. Hình như
anh đặc biệt không thích những cô gái thành phố làm ra vẻ dễ thương
nũng nịu, anh cắm cây kim xuống lớp vải, tháo cái đê [1] ở ngón giữa
xuống. Anh đứng dậy, đoạt lấy mớ chăn không được nhẹ nhàng lắm,
gấp gọn rồi ôm vào ngực, lạnh nhạt nói với Hạ Ngữ Băng: "Tôi lấy
chăn và chiếu cho cô, cô cầm nệm giường lên đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.