BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 320

sao có thể ăn được vị đắng? Một yêu quái được con người dạy cho thất
tình lục dục làm sao có thể thích ứng với cuộc sống cô độc trăm năm
như một? Cho nên mới có nhiều tiểu yêu bị vứt bỏ mà tự sát, hoặc là
rơi vào ngủ đông vĩnh viễn."
Nếu như con người có thể nghe hiểu nó nó, sẽ kinh ngạc với một con
mèo già như thế, mà lại có giọng nói trong trẻo và kiêu căng của một
thiếu niên.
Lâm Kiến Thâm giương mắt, lạnh lùng nói: "Không thích con người,
ngươi có thể trở về ngọn núi đi."
Mèo già lúc lắc đuôi, nhàn nhã dạo chơi nói: "Ta coi bọn họ là nô lệ
mà sai khiến, không có tình cảm, cho dù sau này nô lệ chết rồi, ta cũng
sẽ không đau lòng."
Lâm Kiến Thâm không chút lưu tình vạch trần nó: "Ngươi tu luyện
không đột phá nổi bình cảnh, tư chất quá kém, có thể chết trước cô
ấy."
"..." Mèo già im lặng một hồi, lỗ tai run một cái nói: "Vậy cũng tốt.
Bởi vì ở chung thời gian ngắn, cho dù ta chết, cô ấy cũng sẽ không
đau lòng."
Mèo già ghé vào cái tủ thấp, lẩm bẩm 'Con người chính là phiền phức,
động một chút là trong mắt chảy nước muối', chuông điện thoại liền
vang lên.
Lâm Kiến Thâm đặt tờ giấy ghi chép trên bàn trà, gần như là lập tức
đứng dậy nhận điện thoại.
Anh không có thói quen chủ động hỏi thăm, nhưng bên kia điện thoại
đã truyền tới giọng nói vui vẻ của Hạ Ngữ Băng: "Anh, em đến Hàng
Châu rồi, đang dùng cơm với ba!"
Ống nghe có chút rè rè, khiến giọng nói hơi khác. Lâm Kiến Thâm
nắm ống nghe 'Ừ' một tiếng, nói: "Vậy là tốt rồi."
Điện thoại bị Hạ Tông Trạch cầm láy, giọng nam thành thục truyền
tới: "Tiểu Lâm, hai tháng này vất vả cho cháu đã chăm sóc Tiểu Ngữ ,
có thời gian tới Hàng Châu chơi một chút."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.