BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 338

Cô không biết rằng, bên ngoài nhà, Lâm Kiến Thâm đang ngồi trên
thềm đá, che lồng ngực đau đớn lại, hơi nhíu mày.
Từ lúc Hạ Ngữ Băng hỏi anh về chuyện tu tiên, muốn sống lâu thêm
mấy năm, trong lòng anh giống như có một cục bông chặn lại, buồn
bực đến phát hoảng.
...
Đường sau núi quả nhiên rất dốc, rơi đầy lá thông và lá cây khô, Lâm
Kiến Thâm cầm dao chặt củi đi trước mở đường, tự mình san bằng cỏ
dại và bụi gai, xong mới duỗi tay kéo Hạ Ngữ Băng lên sườn dốc.
Vừa mở đường vừa leo núi như vậy, quanh quanh co co đi mất một
giờ, cuối cùng cũng thấy được cây hạt dẻ cao hơn mười mét, ba người
ôm mới hết một vòng thân.
Trên lá khô rơi một tầng dày hạt dẻ chín đã mở miệng, đàn sóc và thỏ
hoang thoải mái tìm kiếm, thấy có người đến, chúng nó như ong vỡ tổ,
còn vì chạy trốn quá gấp gáp mà suýt nữa đụng phải thân cây. Hạ Ngữ
Băng lau mồ hôi, đi đến một phiến đá lạnh dưới thân cây ngồi nghỉ
tạm, liền nghe thấy tiếng sàn sạt, những con thỏ hoang và sóc trốn
dưới gốc cây lại từ bốn phương tám hướng mà thò đầu ra, âm thầm
đánh giá.
"Đừng nhúc nhích, chúng nó sẽ không đả thương người." Lâm Kiến
Thâm đặt sọt xuống mặt đất, thấy Hạ Ngữ băng xoay người, nhặt
những vỏ hạt dẻ rơi trên mặt đất, vội ngăn cản: "Đừng động vào!"
Nhưng đã chậm, Hạ Ngữ Băng bị đâm phải kêu thảm một tiếng, vội
rụt tay về, hô: "Có con nhím đâm em!"
"...Không phải nhím đâu, là một hạt dẻ chưa lột vỏ thôi. Đưa tay tôi
xem nào, không sao chứ?" Lâm Kiến Thâm ngồi xổm xuống, kéo bàn
tay Hạ Ngữ Băng giấu sau người ra.
Đầu ngón tay non mịn bị đâm ra một nốt đỏ, cũng may không chảy
máu. Lâm Kiến Thâm nhẹ nhàng thở ra, lấy một đôi bao tay màu trắng
trong sọt ra đưa cho cô: "Đeo cái này vào."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.