BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 344

Cô nghĩ, bản thân thật là một người ích kỷ, biết rõ người và yêu không
thể bên nhau lâu dài, lại còn muốn đem Lâm Kiến Thâm kéo xuống
nước! Thật là xấu xa!
Từ chối em đi, khiến em hết hy vọng đi.
Cô nhìn Lâm Kiến Thâm không chớp mắt, trong lòng không ngừng
cầu nguyện kết quả xấu nhất, nhưng lại không nhịn được mà đỏ mắt.
"Về thôi."Nhưng mà, Lâm Kiến Thâm chỉ nói một câu này.
Cây đao kia không bị lấy đi, cũng không có rơi xuống, mà vẫn chói lọi
treo trên đỉnh đầu, khiến cô đứng ngồi không yên, muốn tức nhưng lại
tức không nổi.
Cô cúi đầu, đá đá mấy cục đá vụn dưới chân.
Hoàng hôn buông xuống, sắc thái trong rừng là một màu u ám, Lâm
Kiến Thâm ném một hạt dẻ cuối cùng trong tay vào trong sọt, quay
đầu đi xuống sườn núi.
"Anh." Hạ Ngữ Băng đạp lên lá rụng đi về phía trước, gọi anh.
Lâm Kiến Thâm hơi ngừng lại bước chân, hơi nghiêng đầu nhìn cô.....
Mãi đến lúc này Hạ Ngữ Băng mới nhìn thấy trong mắt anh có sự
phức tạp và giãy giụa chợt lóe rồi tắt.
Cô bỗng nhiên thật hận sự ích kỷ và mù quáng của bản thân, vốn đã
không nhìn ra phương hướng của con đường tương lai, lại vẫn vọng
tưởng có được Lâm Kiến Thâm như trước, sao cô có thể đáng giận
như vậy?
"Mấy lời em vừa nói đó, là đùa giỡn thôi." Cô đi qua, nghĩ nghĩ rồi
nói: "Anh đừng coi là thật."
Cô rõ ràng nghe được Lâm Kiến Thâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, như
là giải quyết được một đề khó, bỏ xuống được một gánh nặng ngàn
cân.
Một tiếng thở dài nhẹ nhõm này đã cho cô đáp án. Hạ Ngữ Băng cũng
cười, nhưng chỉ bản thân cô mới biết nụ cười này chứa bao nhiêu chua
xót, lại chứa bao nhiêu hạnh phúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.