BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 342

đầy màu vàng của đất và lá khô, đặc biệt đẹp mắt, khiến người ta
muốn cầm lấy ngón tay thon dài của anh, cùng anh mười ngón đan
xen, cùng anh đi đoạn đường thật xa.
"Nhưng mà, em cũng không hối hận." Hạ Ngữ băng nuốt nước miếng,
trong đôi mắt xinh đẹp lập lòe ánh sáng kiên định: "Đó là nụ hôn đầu
của em....."
Tay Lâm Kiến Thâm khựng lại, nắm chặt một hạt dẻ tròn xoe, sau một
hồi lâu im lặng mới ngẩng đầu hỏi: "Vậy thì sao? Tôi đã từng hôn hoa
cỏ, hòn đá, cây cối trong núi, đã sớm không còn nhớ rõ nụ hôn đầu
ném ở đâu rồi."
"Không giống nhau, một người sống sờ sờ, làm sao đánh đồng với cây
cỏ, hòn đá được?"
"..... Ở trong mắt tôi, em và chúng không có gì khác biệt."
Cũng chỉ là khách qua đường như nhau trong trời đất này thôi, sớm
sống tối chết, không có gì đáng lưu luyến.
Sau một hồi lâu, Hạ Ngữ Băng vẫn không nói lên lời. Có lẽ là bị cái
hôn ngoài ý muốn vừa nãy làm cho tâm trí mê muội, tình cảm trong
đáy lòng cuối cùng cũng không kiềm chế được, khiến cô không quan
tâm gì nữa, hỏi: "Lâm Kiến Thâm, anh có nghĩ đến chuyện yêu đương
với con người không?"
Lâm Kiến Thâm nhìn cô một cách kinh dị, không ngờ cô sẽ hỏi ra vấn
đề ly kinh phản đạo như vậy, rõ ràng cô đã biết bi kịch tình yêu của
Lâm Tây và Lâm Tú Anh, người và yêu sao có thể lâu dài?
"Ưm..... Em điên rồi sao, Hạ Ngữ Băng?"
"Em không điên, em rất tỉnh táo."
Hai tay đặt bên người của Hạ Ngữ Băng lặng lẽ nắm chặt, chặt đến nỗi
lòng bàn tay đều đã phát đau, cô lại không để ý mà cười: "Có lẽ em sẽ
hối hận vì hôm nay đã hỏi anh câu này, nhưng nếu không hỏi ra miệng
thì em cũng sẽ hối hận cả đời."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.