BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 354

Đường núi sau mưa vô cùng trơn, trong không khí tràn ngập hương vị
vừa tươi mát vừa ẩm ướt, đi nửa giờ về phía tây trên con đường núi cỏ
mọc thành cụm, dưới gốc cây tùng trải một tầng lá dày mềm mại,
thỉnh thoảng có thể thấy một vài cây nấm nhô ra từ dưới tầng lá, run
run rẩy rẩy mà xòe ra như chiếc ô nhỏ.
Đây gọi là nấm cây tùng, dùng để nấu canh gà thì vô cùng tươi ngon,
Hạ Ngữ Băng bất chấp đế giày dính một tầng bùn thật dày, vui vẻ hái
đầy một túi áo. Lâm Kiến Thâm ngồi xổm xuống để tiện cho cô bỏ
nấm vào trong giỏ trúc.
Giỏ trúc này chính là cái dùng để nhặt hạt dẻ lần trước, Hạ Ngữ Băng
không nhịn được lại nhớ đến nụ hôn đầu ngoài ý muốn kia, còn có hạt
dẻ lăn đầy đất nữa.
"Chia ra tìm đi, em sang bên kia tìm xem." Hạ Ngữ Băng hắng hắng
giọng nói, chỉ về phía rừng cây rậm rạp càng nhiều cây già kia.
Lâm Kiến Thâm hơi do dự, nghĩ đến có anh ở đây canh giữ chắc hẳn
là không có vấn đề gì, liền gật đầu đáp ứng: "Đừng đi xa."
Hạ Ngữ Băng lên tiếng đáp ứng, dọc theo đường đi hái được một ít,
lúc ngẩng đầu lơ đãng thấy cách đó không xa có một đoạn gỗ khô đổ.
Gỗ khô rỗng ruột, bên trên phủ một lớp rêu phong loang lổ và thứ gì
đó màu đen tuyền, đến gần mới phát hiện những thứ màu đen đó là
mộc nhĩ mới mọc.
Hạ Ngữ Băng nhớ, khi mình còn rất nhỏ có về quê nghỉ hè, cũng đã
từng đi hái mộc nhĩ cùng bà ngoại, sau khi phơi khô rồi bảo quản qua
một mùa đông, hầm canh xào thịt đều đặc biệt ngon.
Cô vượt qua bụi gai, ngồi xổm xuống rồi cẩn thận hái mộc nhĩ xuống,
bộc lại vạt áo coi như vật chứa tạm thời. Đang hái đến nhập thần lại
chợt cảm thấy sau lưng một trận lạnh, có từng đợt từng đợt sương mù
tản ra từ dưới chân cô.
Mới đầu cô còn không mấy để ý, mãi đến khi sương mù này càng lúc
càng đậm, như dây leo từ mắt cá chân cô mà bò lên, cảm giác lạnh lẽo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.