BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 36

Ánh lửa màu vàng ấm áp ánh vào trong mắt hai người trẻ tuổi, đèn
Khổng Minh bị nóng mà phồng lên, cuối cùng thoát khỏi tay Lâm
Kiến Thâm, theo gió đêm bay về phía chân trời, càng lúc càng cao,
càng ngày càng xa, cuối cùng trở thành ngôi sao đơn độc trong dãy núi
mênh mông…

Ếch kêu từng trận, côn trùng rả rích, Hạ Ngữ Băng lau đôi mắt mình.

Thấy Lâm Kiến Thâm nghiêng đầu nhìn mình, cô ngượng ngùng cười
cười, mắt ửng hồng:“Bị gió thổi vào mắt.”

Lâm Kiến Thâm vẫn không vạch trần lời nói dối vụng về này của cô,
anh chỉ cụp mắt xuống, hơi buồn bã nói: "Tro cốt của bà, dự định an
táng vào lúc nào?"

“Di ngôn trước khi bà ngoại lâm chung, muốn tôi rải tro cốt của bà
vào con sông nhỏ của thôn Linh Khê."

Nhắc tới việc này, Hạ Ngữ Băng có chút thương cảm. Cô đưa tay khẩy
khẩy cánh hoa trắng trên tay, chậm rãi nói: "Nhưng tôi không nỡ, tro
cốt rải sông cho cá ăn, vậy thì chẳng còn cái gì nữa."

"Bà làm như thế chắc chắn là có lý do của mình, không thể làm trái."
Lâm Kiến Thâm nhắc nhở.

"Tôi biết. Chỉ là tôi muốn bà ngoại ở cùng tôi thêm mấy ngày thôi…"
Hạ Ngữ Băng không muốn nói tới di nguyện của bà ngoại nữa, cô thả
lỏng, đứng dậy nói: "Trời tối rồi, cơm chiều để tôi làm đi, anh muốn
ăn cái gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.