BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 385

nhìn xuống dưới, chỉ thấy Lâm Kiến Thâm đang xòe hai cánh mà bò
dậy từ trên sàn nhà.
Có lẽ là sô pha quá hẹp, khi anh xoay người do không chú ý mà ngã
xuống, trong nháy mắt lại theo bản năng sử dụng hai cánh để duy trì
cân bằng.
Cánh lớn mang theo gió quạt lên bức màn ở phòng khách lầu một, đồ
đạc trên bàn trà cũng rơi đầy đất, Hạ Ngữ băng bị gió thổi đến phát
run, ôm cánh tay, hỏi: "Anh không sao chứ?"
"Không sao." Lâm Kiến Thâm xoa xoa đôi mắt, từ từ thu lại đôi cánh,
sau đó nhẹ chân nhẹ tay đi nhặt đồ vật bị anh quạt rơi lên, tiếng nói
khi vừa tỉnh dậy vừa khàn vừa trầm: "Đã đánh thức em, xin lỗi."
Biết rõ thể chất yêu quái của Lâm Kiến Thâm sẽ không bị thương,
nhưng Hạ Ngữ Băng vẫn là đau lòng muốn chết. Lại vì đã trễ thế này,
đi ra ngoài thuê phòng cũng thật phiền phức, nghĩ nghĩ, cô nói: "Anh
lên giường của em ngủ đi."
Tinh thần của Lâm Kiến Thâm lập tức tỉnh táo, cơn buồn ngủ bay
sạch, giương mắt nhìn cô.
Hạ Ngữ Băng ghé lên lan can, sau đó nói: "Thân thể em nhỏ hơn anh,
em ngủ sô pha đi."
Ánh mắt Lâm Kiến Thâm vốn đang phát sáng lại nhạt đi, gục đầu
xuống, nhào một cái về phía sô pha, đắp chăn lên, giọng buồn rầu:
"Không cần."
Không cần thì không cần, đồ con rồng ngang ngược..
Hạ Ngữ băng lại nằm vào trong ổ chăn, điều chỉnh độ ấm điều hòa cho
lên cao một chút, sau khi tắt đèn thì lăn qua lộn lại một hồi mà ngủ
không được nữa, lo lắng Lâm Kiến Thâm sẽ lại từ trên giường mà lăn
xuống nữa. Sau cô lại ghé vào trên lan can lầu hai nhìn thoáng qua,
trong bóng tối mơ hồ thấy Lâm Kiến Thâm nằm ngửa, hai tay đặt trên
bụng, ngủ đến là an ổn.
Cô giống như một bà mẹ già thích vất vả, rón ra rón rén mà trở lại trên
giường của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.