BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 409

lại song song ngã vào trên ghế sô pha. Hạ Ngữ Băng đè ở trên người
Lâm Kiến Thâm, trán đụng vào cằm anh, lập tức đau đến kêu ra tiếng.
Lâm Kiến Thâm vội ngồi dậy, duỗi tay sờ trán cô, đau lòng hỏi: "Đập
đau ư? Để tôi xem."
Trán Hạ Ngữ Băng sưng đỏ một cục, có chút bất đắc dĩ mà đẩy tay
anh ra: "Anh cách em xa một chút."
"Không làm được." Lâm Kiến Thâm vô cùng thành thật, nhẹ nhàng
kéo tay Hạ Ngữ Băng đang che trán xuống, cúi người liếm liếm lên
thái dương của cô, mãi cho đến khi làn da phiếm hồng chuyển dần
sang màu trắng nõn, mới than nhẹ bên tai cô một tiếng: "Tôi không
nhịn được lâu đâu."
Hạ Ngữ Băng buồn bực: "Cái gì gọi là không nhịn được lâu?"
"Khụ." Lâm Kiến Thâm hiếm khi thấy ngượng ngùng, ho khan một
tiếng mới ánh mắt sáng quắc mà nói: "Mùa xuân sắp đến."
"..." Hạ Ngữ Băng sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại, trong đầu
lại tự động vang lên âm thanh của "thế giới động vật": Mùa xuân đến,
lại đến kỳ giao phối của động vật.
Rồng cũng có kỳ động dục?
Xem ra mấy chữ "long tính bổn dâm" mà cổ nhân để lại không hề lừa
ta.
"Không nhịn nổi cũng phải nhịn cho em." Hạ Ngữ Băng chọc chọc cái
ót đầy đặn của Lâm Kiến Thâm, lải nhải: "Lúc trước sao không hề
phát hiện anh cũng có lúc như thế này đây, cả đầu đều là phế liệu màu
vàng."
"Sinh sôi nảy nở là bản năng của vạn vật, chỉ là nếu em không muốn,
tôi tuyệt đối sẽ không cưỡng bách em." Lâm Kiến Thâm cười cười:
"Học được tôn trọng đối phương, là điều khác nhau lớn nhất giữa
người và thú."
Hạ Ngữ Băng nhìn anh tán thưởng, Lâm Kiến Thâm bổ sung: "Những
lời này là do bà nói với tôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.