BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 410

Bởi vì có ba năm ở chung với Lâm Tú Anh kia mới có Lâm Kiến
Thâm của hiện tại. Hạ Ngữ Băng không ngừng cảm ơn bà ngoại đã
đưa một Lâm Kiến Thâm tốt như vậy đến bên cạnh cô, xuất phát từ tò
mò, cô hỏi: "Lâm Kiến Thâm, rốt cuộc thì anh và bà ngoại quen nhau
thế nào?"
Kia giống như là một đoạn ký ức phủ đầy bụi đã lâu, bởi vì khi Lâm
Kiến Thâm nghe thấy vấn đề này, đầu tiên là sửng sốt rồi sau đó đáy
mắt mới dần tản mát ra một chút đau đớn và hận ý. Lâm Kiến Thâm là
một con rồng bị thuần phục, đã rất lâu rồi Hạ Ngữ Băng không thấy
ánh mắt anh toát ra dã tâm và căm hận như vậy, trong lòng căng thẳng,
đang muốn tự hỏi xem có phải bản thân mình đã hỏi sai rồi không, thì
thần sắc của Lâm Kiến Thâm đã buông lỏng, ôm Hạ Ngữ Băng như
ôm một cái gối vào trong ngực.
Anh chôn mặt ở cổ Hạ Ngữ Băng, thấp giọng nói: "Hơn ba năm trước,
trên núi xảy ra cháy, lửa lớn lan tràn cả tòa núi, linh mạch bị thiêu hủy,
tôi không còn chỗ để đi, liền hóa thành người ở sau núi đi loạn, gặp bà
lên núi nhặt củi."
"Sau đó anh theo bà về nhà?"
"Cũng không phải, mới đầu tôi rất đề phòng bà, vừa thấy bà xuất hiện
trong rừng tôi đã tránh né. Khi đó tôi rất hung dữ, bà lại không sợ hãi,
vẫn dùng lời nói dịu dàng an ủi tôi, có lẽ bà cho rằng tôi là đứa trẻ
hoang dã do sói nuôi ở trong núi. Mỗi ngày bà đều lén mang đồ ăn vào
núi cho tôi, cùng tôi nói chuyện một lát, dần dần tôi quen với bà. Có
một ngày bà hỏi tôi có muốn đến nhà bà ở hay không, tôi suy nghĩ,
cảm thấy một mình tôi sống cũng không có gì thú vị, cho nên đồng ý
với bà."
"Vì sao là đột nhiên xảy ra hỏa hoạn?" Hạ Ngữ Băng hỏi: "Là do thời
tiết khô hanh ư?"
"Không phải, là người làm." Lâm Kiến Thâm cau mày nói: "Phía tây
thôn Linh Khê có một ngọn núi hoang, cây cối đều bị chặt hết, chỉ còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.