căng thẳng, nhẹ giọng nói: "Đầu xuân tôi sẽ đến thành phố S làm việc,
tuy rằng quy mô không lớn, danh khí không cao, nhưng cuối cùng
cũng thực hiện được ước mơ của tôi. Ngay cả tôi cũng có thể thành
công, em cũng có thể, cố lên."
Đầu bên kia điện thoại chìm vào yên tĩnh thật lâu, chỉ nghe tiếng hô
hấp hỗn loạn run rẩy trong gió, từng chút từng chút mạnh mẽ đập vào
màng nhĩ Lâm Miểu. Thật lâu sau, lâu đến mức Lâm Miểu cho rằng
anh sẽ không trả lời, Hạ Tông Trạch mạnh mẽ nói: "Được."
Cúp điện thoại, một từ "được" như mang theo nức nở kia cứ văng
vẳng bên tai Lâm Miểu thật lâu. Có thứ gì đó như dây leo sinh trưởng
rồi lan tràn, xâm chiếm lấy trái tim cô.
Triển lãm tranh đầu xuân diễn ra rất thành công, phong cách tươi mát
thanh nhã của cô rất hợp với người trẻ tuổi, đặc biệt là rất được sinh
viên học sinh hoan nghênh, nhưng trong mắt những người kinh doanh
lại không đủ cấp bậc trình độ. Lâm Miểu vốn cũng không trông mong
có thể bán ra được mấy bức, ai ngờ vận may đến, người phụ trách nói
có một ông chủ lớn ra giá cao mua lại những tác phẩm mà cô mang
đến tham gia triển lãm.
Giá cao đến cỡ nào? Đủ để cô ở nơi tấc đất tấc vàng trong trung tâm
thành phố mua phòng tốt và xe đẹp.
Cô hỏi người phụ trách ai là người mua tranh thì người phụ trách chỉ
cười rồi nói: "Người mua không cho chúng tôi nói ra tên họ, nhưng mà
đó là một người rất trẻ tuổi đẹp trai, có lẽ là người ái mộ cô Lâm đi."
Lâm Miểu đoán ra ông chủ lớn mua tranh của cô là ai rồi.
Khi cách gần ba năm lại nhìn thấy Hạ Tông Trạch là trong tiệc tối hoạt
động công ích, Lâm Miểu đem một nửa số tiền bán tranh thu được làm
từ thiện cho nên được mời tham gia tiệc tối, cùng tham gia còn có
những nhân vật nổi tiếng trong xã hội khác. Cô bưng một ly rượu vang
đỏ ngồi xuống một nơi không bắt mắt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy
Hạ Tông Trạch mặc tây trang giày da đi từ trên lầu xuống.