Từ Miêu cũng không phải là người mẹ kế ác độc, ngược lại cô rất xinh
đẹp lại dịu dàng, dịu dàng giống người mẹ đã mất sớm của Hạ Ngữ
Băng… Nhưng, Hạ Ngữ Băng không thích Từ Miêu.
Hạ Tông Trạch chỉ có thể là người đàn ông của mẹ cô, cô ghét tất cả
những người phụ nữ đã cướp Hạ Tông Trạch.
Một nỗi muộn phiền không rõ ngọn nguồn dâng lên, Hạ Ngữ Băng cẩn
thận buông di ảnh của bà ngoại xuống, đẩy cửa xuống xe.
"Ai, Tiểu Ngữ, đi đâu vậy?" Sau lưng, giọng nói dịu dàng cẩn thận của
Từ Miêu vang lên.
“Đi xuống hít thở không khí.” Hạ Ngữ Băng đóng sầm cửa xe, ương
ngạnh kiên cường nói: “Hơn nữa, đừng gọi tôi là ‘Tiểu Ngữ ’, tôi và
cô không thân thiết đến như vậy.”
Từ Miêu không nói gì nữa.
Hạ Ngữ Băng mặc một chiếc váy đen dài qua gối, vì trời nóng, mái tóc
dài buộc lỏng lẻo thành một khối tròn trên đỉnh đầu, lộ ra chiếc cổ
thon dài mịn màng, cổ tay áo và thái dương cài hoa trắng, trang trọng
và nghiêm túc. Cô ngồi xổm trước cột mốc ranh giới, ánh sáng bị lá
cây cắt nhỏ vụn chiếu lên người cô, giống như bước ra từ đồng thoại.
Tượng Thổ địa nằm lẻ loi trong bụi cỏ, nhìn có chút đáng thương, Hạ
Ngữ Băng nhàm chán vươn tay vào bụi cỏ dựng thẳng tượng đá lên.
Là bộ dáng một ông lão với bộ râu và lông mi dài, mặc chiếc áo rộng
tay, nhưng đang xụ mặt, nhìn có chút ưu sầu.
Hạ Ngữ Băng thất thần nhìn chằm chằm vào Thổ địa lão gia gia, chợt
có một trận gió lạnh thổi qua, lá cây lay động xào xạc trên đỉnh đầu,
như là đang ngâm xướng một khúc hát ru không biết tên. Khóe mắt cô
thấy một cái bóng bay xẹt qua, Hạ Ngữ Băng kinh hãi, đột nhiên đứng
lên.
“Có chuyện gì vậy, Tiểu Ngữ?” Hạ Tông Trạch ở trước xe ngẩng đầu
lên, nghi hoặc nhìn về phía cô.
“Vừa rồi, có cái gì chạy tới.”