BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 8

Hạ Tông Trạch trầm mặc thật lâu, đôi chân mày nhíu chặt lại. Ông chỉ
có một đứa con gái, sau khi người vợ trước là Lâm Hiểu qua đời, ông
đặt tất cả nỗi nhớ và tình yêu với vợ lên người con gái, dần dần làm cô
có thói quen nũng nịu, dùng từ hiện đại thì chính là 'bệnh công chúa'.
Năm trước, từ khi ông bắt đầu qua lại với Từ Miêu, địch ý của Hạ Ngữ
Băng đối với ông càng thêm nghiêm trọng, đúng là thời kỳ phản
nghịch đến muộn vài năm.
Sau một lúc lâu, Hạ Tông Trạch vuốt sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau
gáy, lộ ra cái trán đầy đặn, nhíu mày nói: "Tiểu Ngữ, con đã học năm
tư, rất nhanh sẽ phải đi ra xã hội, không được tùy hứng như vậy. Lúc
bà ngoại con bị bệnh năng, mỗi ngày Từ Miêu đều đến bệnh viện
chăm sóc…"
Ông còn chưa có nói xong, Từ Miêu đã mỉm cười chuyển đề tài:
“Tông Trạch, mau lái xe đi, đường núi hẹp như vậy, nếu phía có xe
khác muốn qua, chúng ta đổ ở đây không được đâu.”
Cuối cùng không khí cũng bớt nặng nề, Hạ Ngữ Băng hừ một tiếng
trong lòng: Làm bộ làm tịch.
Hạ Tông Trạch bèn thuận thế ngừng đề tài này, ông khởi động xe:
“Cuộc sống ở nông thôn không thể so với thành phố lớn, từ nhỏ con
chưa hề chịu khổ, nếu hạ quyết tâm rời khỏi ba trở lại nơi này thì phải
chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Hạ Ngữ Băng trầm mặc, ác ma nhỏ trong nội tâm giống như là bạn
học Mỗ Mỗ trong

《Biến hình ký 》, chỉ chưa lòng đầy căm phẫn mà

kêu lên: “Hạ Ngữ Băng tôi dù có đói chết, từ chỗ này nhảy xuống,
cũng tuyệt đối không quay về xem Hạ Tông Trạch ông rải cẩu lương!”
Xe chạy không bao lâu đã có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách.
Đó là một dòng suối nhỏ trong vắt đến mức có thể thấy đá cuội ở đáy
nước, dưới ánh mặt trời nước suối trở nên lấp lánh. Trên con suối có
một cây cầu đá cổ xưa, trên đầu cầu có một cột mốc ranh giới khắc ba
chữ 'Thôn Linh Khê'.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.