Hạ Ngữ Băng sợ tới mức ngay cả kính râm cũng suýt nữa rơi mất,
theo bản năng cô ôm lấy eo Lâm Kiến Thâm để ổn định cơ thể, ở
trong tiếng hỗn loạn của ác - quy mà hô: "Chậm một chút, chậm một
chút! Anh! Anh ơi!"
Xe điện siêu siêu vẹo vẹo mà leo lên được sườn núi, ánh mặt trời chói
mắt liền bị bóng râm che trời lấp đất thay thế, gió lạnh ập vào trước
mặt, vô cùng thích ý. Lòng chấn kinh của Hạ Ngữ Băng cuối cùng
cũng yên ổn lại không ít, tay đang ôm Lâm Kiến Thâm cũng buông ra,
sửa lại vạt áo đã lôi kéo của anh, nói: "Anh, kỹ thuật lái xe của anh
thật kém."
Lâm Kiến Thâm đội mũ bảo hiểm, mặc dù là ngồi trên một chiếc xe
máy điện cũ nát nhưng vẫn toát ra một loại khí chất lạnh lùng, nói:
"Tôi chưa từng đèo người, đây là lần đầu tiên."
Hạ Ngữ Băng im lặng trong chốc lát rồi nói: "Anh nói gì cơ?"
Lâm Kiến Thâm bình tĩnh nhắc lại lần nữa: "Lần đầu tiên đèo người,
không thuần thục."
Hạ Ngữ Băng lại đột nhiên ôm lấy eo anh, nói như phát điên: "Lần đầu
tiên anh đèo người lại dám mang theo em đi xa nhà? Mạng em không
đáng tiền vậy sao, anh?"
Đường núi có cây cổ thụ chạy dọc, từng trận tiếng ve nối tiếp, trong
không gian vang vọng tiếng chim, ánh nắng mặt trời loang lổ chiếu
xuống, khóe miệng Lâm Kiến Thâm hơi nhếch lên.