Tên thanh niên nhà giàu mới nổi trên xe kia không ngờ lại là cô gái trẻ
tuổi xinh đẹp này, tập trung nhìn lại, chỉ thấy Hạ Ngữ Băng da hồng
răng trắng, hai mắt sáng như sao, ăn mặc vô cùng tinh xảo, lại nghe cô
nói đều là tiếng phổ thông, đoán rằng hơn một nửa khả năng là cô là
một tiểu thư yếu đuối từ trong thành phố xuống nông thôn thăm người
thân.....
Nhà giàu mới nổi có chút ngứa ngáy trong lòng, đem kính râm gỡ
xuống, một tay gác trên cửa sổ xe, nói với cô: "Người đẹp, ngại quá,
vừa rồi không nhìn thấy em." Lúc nói chuyện thì hai mắt hắn ta vẫn
luôn dính trên váy áo của Hạ Ngữ Băng, khiến người ta vô cùng
không thoải mái.
Thời điểm hắn ta nói hai chữ "mỹ nữ" luôn có một loại cảm giác dính
nhớp khiến người ta buồn nôn, thấy Hạ Ngữ Băng không đáp lại, nhà
giàu mới nổi liền huýt sáo: "Mỹ nữ, em tên là gì? Là cháu gái nhà ai?
Có tiện thêm cái WeChat, lưu cái dãy số không?"
Người này ấy à, cho dù xịt nước hoa đầy xe cũng có thể ngửi ra được
mùi của một tên cặn bã.
"Không tiện." Hạ Ngữ Băng xoay người đi luôn: "Điện thoại là công
cụ để con người liên lạc, nhưng anh nhìn qua có vẻ không giống người
lắm, ít nhất, không phải người tốt."
Bị mắng một cách hàm xúc như vậy, nhà giàu mới nổi thoạt nhìn cũng
không tức giận, vẫn miệng lưỡi trơn tru như cũ mà cười, không nhanh
không chậm mà lái xe chặn trước mặt Hạ Ngữ băng, hi hi nói: "Đừng
có lạnh lùng như vậy mà mỹ nữ, em xem, cả người em đều ướt hết rồi,
lên xe anh tránh mưa được không?"
Vừa nói, hắn vừa từ chỗ cửa xe đang mở mà vươn một tay ra, mặt dày
mày dạn mà lôi kéo Hạ Ngữ băng, dương như muốn mạnh mẽ kéo cô
lên xe vậy.
Hạ Ngữ Băng sợ đến mức liên tục lui lại mấy mức, tức giận đến mức
cả người phát run: "Cút đi! Còn đi theo tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát!"