Trong lúc vô tình nhìn lướt qua, Lâm Kiến Thâm thấy sáu chiếc lông
chim lớn màu đen trên bàn sách, ánh mắt trầm xuống. Trong nháy mắt
đó, Hạ Ngữ Băng có thể cảm thấy nhiệt độ không khí quanh mình lạnh
hơn mấy độ, khí lạnh lấy Lâm Kiến Thâm làm trung tâm tản ra cảm
giác áp bức vô cùng lớn.
Anh xoay người quát: “Mấy thứ này em lấy ở đâu ra!?”
Giọng anh đột nhiên cao hơn mấy độ, Hạ Ngữ Băng sợ tới mức tay
đang gắp mì run cả lên, suýt chút nữa bị sặc, giọng khàn khàn lúng ta
lúng túng nói: "Cái, cái gì?"
Dáng vẻ của Lâm Kiến Thâm thật sự quá nghiêm túc, ánh mắt lại lạnh
lùng, còn chứa vài phần cảnh giác, chỉ vào sáu chiếc lông chim màu
đen ánh kim cực lớn trên bàn.
“À, cái đó, ngày hôm qua em nhặt ở ngoài cửa của anh, là anh làm rơi
sao?"
Không biết là chữ nào trong đó đã kích thích Lâm Kiến Thâm, sắc mặt
anh phát lạnh, tức giận nói: "Sau này đừng tùy tiện đụng vào đồ của
tôi!"
"Không đụng thì không đụng, là chính anh làm rớt ở ngoài cửa, em chỉ
nhặt lên thôi, vốn định sau khi thức dậy sẽ trả lại cho anh."
Hạ Ngữ Băng có gương mặt xinh đẹp, gia cảnh hùng hậu, từ nhỏ đến
lớn chưa chịu uất ức gì, đây là lần đầu tiên bị người ta làm mất mặt.
Có lẽ là do quá kích động, cô lại ho một tràng, ho đến mức khuôn mặt
đỏ bừng, cũng không còn cảm giác thèm ăn gì nữa, nổi giận đùng
đùng bỏ tô mì qua một bên, xoay người giả vờ ngủ, trên thực tế là
đang giận dỗi.
Lâm Kiến Thâm thấy bí mật thân thế mình cố gắng giữ gìn sắp bị phá
vỡ, nhất thời lo lắng, vừa nói xong anh đã hối hận, bây giờ thấy Hạ
Ngữ Băng ho khan, đôi mắt đỏ hoe lấp lánh nước, trong lòng lại càng
thêm khó chịu và hối hận.
Qua thật lâu, Lâm Kiến Thâm hít sâu một hơi, cụp mắt nhìn Hạ Ngữ
Băng, dưới tia nắng ban mai, hàng lông mi run rẩy, anh nói nhỏ và