BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 95

Rõ ràng cả đêm Lâm Kiến Thâm không về, trên người còn mặc chiếc
quần lúc ăn tôm hùm và uống bia đêm qua, mình trên trần trụi lộ ra
đường cong và cơ bắp săn chắc, anh không mang giày, trên lưng còn
dính sương sớm và lá cỏ, có vài nét giống như người sống ẩn dật
hoang dã và ngang bướng…
Nhưng Hạ Ngữ Băng không có tinh thần để đoán xem anh đi đâu tối
quá, cô ho khan vài tiếng, ủ rũ nói: "Em đi làm bữa sáng cho anh, món
mì tự làm hôm qua vẫn chưa xong, vậy nấu mì đi."
Nói xong, cô bọc chăn như u linh bay xuống dưới lầu.
"Từ từ, sắc mặt của em không được tốt lắm." Lâm Kiến Thâm giữ chặt
cô, rồi lại bị độ nóng trên da cô làm cho sợ, anh kinh ngạc nói: "Em bị
sốt sao?"
Ha Ngữ Băng liếm đôi môi khô khốc, nói không có chút tinh thần nào:
"Hơi thôi, có thuốc hạ sốt không? Uống thuốc là được rồi."
Lâm Kiến Thâm nhíu mày: “Em về phòng nằm đi, tôi đi tìm thuốc cho
em.”
“Sao lại không biết xấu hổ như vậy được.” Ngoài miệng thì Hạ Ngữ
Băng nói không cần, nhưng thân thể lại rất thành thật, lúc nói câu này
thì cô đã nằm lại trên giường, giống như con cá muối trên chảo nóng,
chóp mũi và khóe mắt cũng đỏ lên, cô khụt khịt mũi nói: "Anh thật tốt.
Tuy rằng anh vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, đôi lúc rất hung dữ, là một
thẳng nam, có sở thích của lão cán bộ… Nhưng, em biết anh là người
anh tốt."
“… Vậy cảm ơn em.” Lâm Kiến Thâm nghĩ: Tôi thật là, hầu hạ xong
lão tổ tông, lại tới hầu hạ ‘tiểu tổ tông’ này.
Anh vội vàng tắm, thay quần áo, rồi đi tìm thuốc hạ sốt cho cô.
Chờ Hạ Ngữ Băng uống thuốc xong, Lâm Kiến Thâm lại bưng một tô
mì nóng hổi, anh đẩy cửa bước vào, đặt trên cái bàn ở đầu giường Hạ
Ngữ Băng: "Ngồi dậy ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp, nếu không hạ sốt thì
phải đi tiêm thuốc."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.